Chương 20

147 20 3
                                    

Hôm sau.

Yoo Seon Ho đến công ty như thường lệ.

Thay vì nói cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý, không bằng nói cậu đã không có lựa chọn, nhưng mà dù sao đi nữa, cậu tuyệt đối không ở lại bên Lai Guan Lin quá lâu. . . . . .

Yoo Seon Ho đi thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, lên đến tầng lầu.

Lấy tư cách là thư ký mới nhậm chức của Lai Guan Lin, Yoo Seon Ho đương nhiên phải đi gặp anh trước.

Yoo Seon Ho gõ nhẹ cửa phòng làm việc của Lai Guan Lin, mới phát hiện ra Lai Guan Lin không có ở trong văn phòng, ngay lúc Yoo Seon Ho đang nghi ngờ, thì Ji Sung đã đi ra từ trong thang máy.

Yoo Seon Ho nghe thấy tiếng thang máy, quay đầu nhìn lại. Thấy anh Yoon, cậu nhẹ nhàng gật đầu bày tỏ lễ phép.

Ji Sung bước đến trước mặt Yoo Seon Ho, giọng nói bình tĩnh trước sau như một, "Tối hôm qua tổng giám đốc đã bay tới Mỹ xử lý công việc của tổng bộ rồi. . . . . . Mấy ngày nay tổng giám đốc không ở công ty, cậu hãy làm quen cho tốt trách nhiệm thư ký nên làm đi!"

Yoo Seon Ho trợn tròn hai mắt, "Anh nói tổng giám đốc đã đi tổng bộ ở Mỹ rồi?"

Ji Sung gật đầu, "Đúng vậy."

Yoo Seon Ho hơi khó có thể tin, cậu không nghĩ tới Lai Guan Lin sẽ vì thỏa hiệp lựa chọn của cậu mà ngày hôm sau rời đi.

Cậu cho là, anh đã đạt được yêu cầu, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. . . . . .

Chẳng qua, đối với cậu mà nói là đây đúng là một tin tốt.

Yoo Seon Ho nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng cũng không khỏi chuyển biến tốt, "Được, tôi sẽ làm quen công việc mới thật tốt."

Ji Sung gật nhẹ đầu, ngay sau đó xoay người rời đi.

——

Một tuần lễ sau, có lẽ là không có sự tồn tại của Lai Guan Lin mà Yoo Seon Ho bắt đầu hết lòng tập trung với công việc.

Nếu không nhắc đến chuyện giữa cậu và Lai Guan Lin, thật ra cậu rất thích chức vụ thư ký tổng giám đốc này.

Trước đây ở phòng PR luôn có nhân vật lớn lớn nhỏ nhỏ cần ứng phó, hiện tại không cần phải đối mặt bất luận kẻ nào, mỗi ngày đều chỉ ngồi ở trong phòng thư ký giúp tổng giám đốc sửa sang lại văn kiện hồ sơ, công việc nhẹ nhàng mà thanh thản dễ chịu.

Chính bởi vì công việc thư ký này đã giúp cậu hiểu thêm về Lai Guan Lin.

Cậu xem qua rất nhiều tài liệu công ty, phát hiện tập đoàn Lai thị có thể có ngày hôm nay đều toàn dựa vào năng lực kinh người và trí tuệ khôn lường của Lai Guan Lin, những quyết định sách lược của anh hầu như không bao giờ sai lầm. . . . . . Thảo nào ai ai cũng ca ngợi anh là thiên tài trong giới kinh doanh.

Lúc trước, cậu cũng từng tò mò về người đàn ông thần kỳ được mọi người đồn đại này. Nhưng, sau chuyện đêm hôm đó, cậu hoàn toàn không còn chút tò mò gì về anh nữa, thậm chí cảm thấy người đàn ông vô sỉ quần là áo lụa như thể anh hoàn toàn không có khả năng có được thành tựu như vậy, mọi người chỉ nói quá lên mà thôi. Nhưng mà bây giờ xem ra, cậu cũng chưa hiểu về anh ta lắm. . . . . .

Có lẽ do ban ngày lật xem tài liệu của anh nhiều lần, mấy ngày này vào ban đêm, trước khi ngủ cậu đều nghĩ đến anh.

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là cậu đã giảm bớt đi cảm giác căm ghét đối với anh ta. Bởi vì lúc nghĩ tới anh, cậu đều cầu nguyện từ tận đáy lòng rằng anh ta hãy kéo dài thời gian trở về nước, như vậy cậu mới có thể tiếp tục trải qua cuộc sống yên tĩnh thoải mái như bây giờ.

Vậy mà. . . . . .

Tối nay, Yoo Seon Ho nhận được một tin nhắn làm cho cô hoàn toàn về với hiện thực.

Ba giờ sáng, Yoo Seon Ho đang ngủ mơ mơ màng màng, một hồi chuông điện thoại đột ngột đã quấy rầy giấc ngủ cậu.

Cậu đang ngủ say sưa, chuông điện thoại di động khiến cậu bực dọc đang muốn tắt máy, lúc này, trên màn hình điện thoại chợt hiện lên một tin nhắn ——

Qua chỗ tôi, hai phút sau tài xế sẽ đợi ngoài cửa nhà đón cô! Lai Guan Lin.

Một giây sau, Yoo Seon Ho chấn động ngồi dậy, bừng tỉnh trong nháy mắt.

TỔNG GIÁM ĐỐC XIN NHẸ TAY MỘT CHÚTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ