#35

3.2K 251 18
                                    


Nam chính là ma cà rồng, IQ = 0.

#####

"Lục Chi, cho anh cắn một cái đi."

"Không."

"Vậy... liếm thôi."

"Không."

"Liếm một chút thôi."

"Không."

"Nhưng anh ngứa răng..."

"Nhịn đi." Lục Chi cũng không thèm ngẩng đầu lên trả lời.

"Anh chịu không nổi..."

"Vậy bẻ răng đi."

Hứa Tuyên: "..."

Thấy người bên cạnh cuối cùng cũng im miệng, lúc này Lục Chi mới gấp sách lại nhìn Hứa Tuyên đang ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt trông vô cùng khó chịu.



Hứa Tuyên mở to mắt nhìn cô, môi hơi bĩu lại, bày ra vẻ mặt đáng thương: "Em xem xem,  người ta được bạn gái chăm sóc trắng trẻo mập mạp. Còn em không cho anh hút máu, chỉ toàn bắt ăn rau củ, anh gầy trơ xương rồi nè."

Như để chứng thực lời mình nói, Hứa Tuyên vén áo lên để lộ ra cơ bụng săn chắc bên dưới.


Lục Chi liếc anh: "Cho dù anh nói thế nào thì em vẫn trả lời không là không!"


Hứa Tuyên ủ rũ nói: "Lần trước lỡ miệng cắn vào ngực em là anh không tốt, nhưng mà em cũng đâu cần phải cấm anh hơn tháng nay chứ. Với lại cắn người là bản năng của ma cà rồng, sao em trách anh được?"


Lục Chi nhếch mép cười: "Hay thật, em nhớ tộc của các anh toàn cắn ở cổ thôi mà nhỉ?"


Hai mắt Hứa Tuyên sáng lên, anh nhanh chóng trả lời: "Tại ngực em mềm!"

Nghe Hứa Tuyên nói, cô vơ lấy cái gối trên giường đập liên tiếp vào người anh.
"Còn dám nói nữa hả! Bỉ ổi! Vô sỉ!"


----

Trưa hôm đó, Lục Chi đi học về, vừa mở cửa ra đã thấy Hứa Tuyên đứng chờ sẵn ở trước cửa. Thấy cô anh tiến lại gần khịt khịt mũi, "Em chảy máu hả?"


Lục Chi giơ tay lên nhìn, nói: "Lúc nãy thấy con chó đáng yêu quá nên em sờ nó một tí, không ngờ nó cắn..."


Hứa Tuyên đột nhiên sầm mặt quát: "Em quá đáng lắm, em không cho anh cắn em mà lại cho chó cắn! Trong mắt em anh là cái gì chứ?"


Nói xong Hứa Tuyên bỏ đi lên lầu, đóng sầm cửa lại, âm thanh vang dội khắp nhà.

Lục Chi cứ ngỡ anh chỉ giận hờn vu vơ, không ngờ buổi tối lên gọi anh xuống ăn cơm lại thấy cửa sổ mở toang, trên bàn để lại một bức thư: <Anh bỏ nhà đi rồi!>

Lục Chi: "..."

...

Ở một nơi nào đó.

Hứa Tuyên ngồi đối diện với con chó lông xù.

"Tao biết hết rồi. Mày là người cắn Lục Chi phải không?"

Đoản Văn Tự Sáng TácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ