Chương 77.1: Đế Tâm Khó Dò

1.4K 30 0
                                    

Chương bảy mươi bảy: Đế Tâm Khó Dò
Chương 77.1

Sau bữa tối, sắc trời đã khuya, trăng rằm đọng ở giữa không trung, ánh sáng như nước trút xuống mặt đất, bao phủ cả tòa hoàng cung.

Mộc Thanh Dao ngủ cả một ngày, nhớ tới chuyện của Xuân Hàn, nàng cần lấy được huyết nhân sâm mới có thể cứu Xuân Hàn, vì thế liền dẫn hai nha đầu, và mấy người thái giám cầm đèn, cùng nhau hướng Lưu Ly cung mà đi.

Ánh trăng đúng lúc, vượt ra khỏi đám mây chiếu ánh sáng trắng xuống mặt đất, bước trên con đường trải đá vụn, sương mù trong không khí mang theo hơi ẩm, nhiễm ướt hoa cỏ, khiến cho hoa cỏ xanh non lóng lánh, ở trong gió đêm bập bềnh nhẹ nhàng, ban đêm cảnh sắc đẹp như thế, Mộc Thanh Dao không muốn ngồi ở trong nhuyễn kiệu.

Ngủ một ngày, lại vừa mới ăn bữa tối, vẫn là tản bộ một chút mới tốt.

"Mạc Sầu, chúng ta đi bộ qua đó đi."

"Dạ, nương nương, " Mạc Sầu đồng ý, nương nương ngủ một ngày trời, lại vừa mới ăn cơm, đi tản bộ đối thân thể mới có lợi, bởi vậy liền gật đầu đồng ý, phân phó thái giám đem nhuyễn kiệu để lại, đoàn người các nàng sẽ cùng nương nương đi bộ đến Lưu Ly cung.

Phía trước có thái giám cầm đèn lồng, phía sau có cung nữ đi theo, Mai Tâm và Mạc Sầu cẩn thận đi cùng nàng.

Tuy rằng cung nữ khác không biết, nhưng các nàng thì biết nhị tiểu thư vừa bị người làm nhục, cho nên bọn họ nhất định phải bảo vệ tốt nương nương, nếu như nương nương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể để lại hậu quả rất lớn.

"Nương nương, cẩn thận một chút."

Mạc Sầu cẩn thận tỉ mỉ nhắc nhở, Mộc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn bóng đêm, rõ ràng sạch sẽ, trong suốt bóng loáng như vừa bị nước rửa qua, bầu trời tựa như một tấm lụa màu lam không tỳ vết.

"Ừ" nàng nhẹ đáp lời, hiện tại nàng sẽ không ngồi chờ chết, nàng ta không dám tùy tiện đối với nàng hạ thủ, nên hại người bên cạnh nàng, nàng mới không để cho nàng ta lại thực hiện được mưu đồ.

Đêm lạnh như nước, ánh trăng càng sáng tỏ, gió nhẹ tạo nên gợn sóng trên cỏ xanh, kiều diễm chuyển động như một cơn sóng biển.

Ánh trăng soi sáng khắp nơi, sương mù sa xuống mông lung như tấm lụa mỏng, xa xa có những đóa hoa được ánh trăng soi sáng, càng xinh đẹp hơn trong đêm tối.

Mộc Thanh Dao một thân y phục trắng, tóc dài thả đến thắt lưng, chỉ cài một cây trâm màu sắc nhạt và sợi tơ buột lại, ánh trăng bao phủ quanh thân nàng, tựa như tiên tử mặt trăng, xuất trần không lây nhiễm.

"Nương nương, đêm lạnh, người cũng thở ra hơi lạnh, có muốn nô tỳ trở lại lấy thêm bộ y phục mang qua đây hay không, " Mai Tâm quan tâm hỏi, Mộc Thanh Dao đạm nhiên lắc đầu "Không cần, phải vậy."

Nếu nương nương nói như thế, Mạc Sầu cùng Mai Tâm cũng không nói thêm cái gì nữa, đoàn người đi qua ngự hoa viên, xa xa nhìn thấy rường cột chạm trổ của Lưu Ly cung được bao phủ trong ánh trăng, dưới trăng nó tựa như tiên cảnh, hoa lệ và uy nghiêm.

Trong gió đêm, một trận tiếng tiêu du dương truyền đến, êm tai dễ nghe, Mộc Thanh Dao dừng bước, tiếng tiêu này cách khá xa, loáng thoáng truyền qua đây, ngoại trừ Mộc Thanh Dao, chỉ có Mạc Sầu là nghe thấy, những người còn lại căn bản không nghe được bất cứ động tĩnh gì, nhìn thấy nương nương dừng lại, tất cả mọi người cũng dừng lại bất động.

Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu nhìn nhau, nhướng mài vô cùng kinh ngạc.

Ở trong hoàng cung thậm chí còn có người thổi tiêu, thanh âm của nó mênh mông, du dương động lòng người, người thổi tiêu tựa hồ tâm tình không tốt, vì thế mới thổi ra tiếng tiêu mang theo tâm sự sâu lắng mịt mờ, khúc chiết uyển chuyển kéo dài, rung động đến tâm can.

"Nương nương?"

Mạc Sầu kêu một tiếng, là ai thổi tiêu ở đây, nơi này chính là hoàng cung, có phải là cái người làm nhục nhị tiểu thư hay không, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu đều nghĩ giống nhau, hai người sắc mặt đồng thời lạnh xuống.

"Các ngươi ở lại chỗ này, Mạc Sầu theo ta " Mộc Thanh Dao lạnh lùng phân phó.

"Nương nương, " Mai Tâm kêu lên, không rõ nương nương cùng Mạc Sầu vì sao có khuôn mặt cảnh giác, quay đầu quét mắt nhìn một vòng, ánh trăng soi rõ, hoa cỏ chập chờn, không có gì khác lạ cả, vì sao nương nương quanh thân lạnh lẽo, khuôn mặt băng hàn.

"Đừng nói nữa."

Mộc Thanh Dao lạnh lùng lên tiếng, Mai Tâm không dám nói cái gì nữa, chỉ có thể nhìn nương nương cùng Mạc Sầu nhanh chóng lắc mình hướng góc tây bắc ngự hoa viên mà đi.

Ở góc tây bắc ngự hoa viên, có một chỗ lâm viên, nhiều tảng đá và danh hoa kỳ dị trải rộng, còn có ao và hoa đình, cái gì cần có đều có, tiếng tiêu chính là từ trong nơi lâm viên này truyền đến, hai người cẩn thận từng li từng tí đạp lên con đường đá khúc khuỷu trải dài về phía trước, rất xa một núi giả tạo thành một tấm bình phong màu xanh chắn đi tầm mắt.

Tiếng tiêu chính là từ phía sau nơi này truyền đến, Mộc Thanh Dao vẫn cho rằng, trong tất cả các nhạc khí, âm sắc của tiêu thổi ra là động lòng người nhất, có lẽ là bởi vì nàng thích nhất nghe tiếng tiêu, bản chất của tiếng tiêu là triền miên khúc chiết, nên mỗi một từ mỗi một khúc cất giấu một câu chuyện động lòng người.

"Nương nương, ngươi cẩn thận chút."

Mắt thấy đã đến gần, Mạc Sầu rất sợ có chuyện không hay xảy ra, nên cẩn thận dặn dò Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao gật đầu một cái, hai người từ bên cạnh núi giả nhảy ra ngoài, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng rực chiếu lên một cái hồ nhân tạo, bên hồ có rừng trúc, in bóng xuống mặt hồ, gió nhẹ thỏi qua, bích hồ gợn sóng, sáng loáng dồn dập động lòng người.

Ở một góc bích hồ có một tòa tiểu đình linh lung sừng sững, lúc này rèm mỏng trong đình bay cao, một bạch y nam tử đơn độc ở đó, hắn ngồi trên lan can chạm khắc của tiểu đình để hóng gió, gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của hắn, bạch y tóc đen, đúng là cao nhã, tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng chỉ cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra dung mạo như tiên nhân của nam tử này.

Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu đang nhìn đến nhập thần (TT : tỷ cũng háo sắc nhá ), bên cạnh bỗng nhiên xông ra một người đột nhiên mở miệng.

"Người nào?"

Mộc Thanh Dao xoay người lại, nhìn người đột nhiên nhảy ra kia, thì ra là thái giám tổng quản A Cửu, lúc này cũng ngạc nhiên nhìn Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu.

"Tiểu nhân tham kiến hoàng hậu nương nương."

"Đứng lên đi, bên kia?" Mộc Thanh Dao trong nháy mắt ngốc lăng, dùng ngón tay chỉ vào nam nhân đang ngồi ở trên lan cang thổi tiêu, không phải là hoàng thượng chứ.

"Là hoàng thượng, " A Cửu chủ động vì Mộc Thanh Dao giải thích nghi hoặc, đã trễ thế này nương nương sao lại tới đây, ở đây bình thường có người coi chừng, ai cũng không cho phép tiến vào, bởi vì đêm nay hoàng thượng ở chỗ này, nên hắn để cho những người khác lui xa một chút, không nghĩ tới lại để cho nương nương vào được.

"Ah, quả nhiên là hắn, " Mộc Thanh Dao cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ở trong đầu nàng, phàm là người thổi tiêu, hẳn là cái loại không nhiễm khói lửa của nhân gian, là người chí tình chí nghĩa, không nghĩ tới người vẫn bị thiên hạ cho là lãnh khốc vô tình, cơ trí khôn khéo Huyền đế, lại có thể thổi ra một khúc ưu thương triền miên như thế, trên người hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật mà nàng không biết?

Thân là hoàng đế, hắn có tâm kế kinh người, bất luận thủ đoạn hay là mưu lược, đều là hiếm thấy, hơn nữa võ công nhất định vô cùng lợi hại, hiện tại lại thêm việc biết thổi tiêu, lại còn có thể thổi đến êm tai dễ nghe như vậy. Trong bóng đêm, tiếng tiêu triền triền miên miên kia thật ẩn chứa bao nhiêu tâm tư mà hắn không muốn cho người khác biết, Mộc Thanh Dao nghe đến ngây người, lại sinh ra một loại tình cảm nhớ nhà, chậm rãi từng bước một theo con đường đá mòn hướng tiểu đình đi đến.

Mạc Sầu muốn đi cùng nàng, liền bị A Cửu đưa tay lên kéo lại, hai người thối lui ra phía sau núi giả.

Tiêu khúc động lòng người, nhưng mang theo một cỗ bi thương nhợt nhạt, một loại cảm xúc làm cho người ta muốn khóc, làm cho người ta đau đớn như đứt từng đoạn ruột ở trong lòng, Mộc Thanh Dao không khỏi bị lây nhiễm, đôi mắt ướt át, nghe tiêu khúc này tựa như kinh nghiệm sinh ly tử biệt, nàng nhớ tới Tô Mẫu của mình, người thích ôm kêu nàng là tâm can bảo bối, người sẽ đem trang phục mặc cho nàng càng xinh đẹp mỹ lệ, đưa ra khỏi nhà, sau đó bảo nàng quyến rũ một tiểu tử suất trở về cho tổ mẫu... Một giọt lệ vô ý thức vừa rơi xuống, bị gió đêm thổi qua, lạnh lẽo như băng, mà nàng toàn bộ đang chìm đắm trong vô thức.

Tiêu âm đột nhiên ngừng lại, nam nhân thổi tiêu quay người..., ánh sáng của vầng trăng chiếu lên ngũ quan tuấn mỹ kinh người của hắn, trên gương mặt tuấn mỹ đó không có cuồng tứ lạnh lẽo như lúc bình thường, mà nho nhã ôn nhuận, trong đôi mắt đen dưới ánh trăng trở nên trong suốt tựa như thủy tinh, khóe môi nhất câu đó là nụ cười ấm lòng người.

"Nàng khóc?" Thanh âm trầm thấp, mang theo sự ngạc nhiên, khó có thể tin, trong hiểu biết của hắn, nàng là một nữ tử có lý trí lại mạnh hơn người, thế nhưng cũng sẽ rơi lệ.

Cũng tương tự, hắn ở trong nhận thức của nàng, không ngờ lại biết thổi tiêu, còn thổi ra một khúc hay như vậy, rất dễ dàng khiêu khích đến một phần mềm yếu ấm áp trong đáy lòng của nàng.

Đêm nay hai người đều chứng kiến những mặt khác lạ của đối phương, đáy lòng đồng thời bắt đầu khởi động một cái gì đó không biết tên, tựa như nước chậm rãi chảy qua.

"Tiếng tiêu của người thật êm tai, ta nghe đến khóc."

"Ta luôn nghĩ nàng không phải là một nữ nhân đa sầu đa cảm, " hắn nở nụ cười, thân hình vẫn bất động, cứ như vậy dựa vào lang cang, gió thổi làm tóc đen của hắn bay lượn, bạch y đong đưa, thật tốt cho một bộ sống sắc sinh hương mỹ nam đồ.

"Ngươi hiểu nữ nhân rất ít?"

Nàng cười rộ lên, cứ như vậy bình bình đạm đạm nói chuyện thì thật là tốt, không giống hoàng đế cùng hoàng hậu, giống như bằng hữu hơn, vô câu vô thúc, hoàng đế cùng hoàng hậu lưng đeo quá nhiều thứ, nên tháo dỡ những thứ đó đi.

Hắn nở nụ cười, vươn tay ra: "Ngồi xuống đi."

"Được " Mộc Thanh Dao cũng không ngại ngùng, duỗi tay ra nắm tay hắn, Mộ Dung Lưu Tôn đưa tay kéo nàng ngồi bên cạnh mình trên lang cang, ngồi trên cao, nghe gió nghe nước, ngắm hoa ngắm trăng và ngắm mỹ nam. (TT : tỷ sướng ghê ^_^)

"Không nghĩ tới ngươi biết thổi tiêu, vừa rồi ta còn tưởng rằng?" Mộc Thanh Dao không có nói tiếp, nàng còn tưởng rằng là cái tên hái hoa tặc kia, vốn muốn tới đây giáo huấn hắn một hồi, không nghĩ tới lại là hoàng thượng, hơn nữa hoàng thượng còn có một mặt khác không muốn người ta biết, nhưng mà mặt này lại tốt đẹp như vậy, ôn nhuận thanh nhã.

"Đã trễ thế này, tại sao không ngủ?" Mộ Dung Lưu Tôn nhàn nhạt hỏi, ánh mắt mơ màng nhìn hồ nhân tạo mỹ lệ.

"Ngươi nên biết ta ngủ một ngày, bây giờ làm sao mà còn ngủ được."

Mộc Thanh Dao nói xong liền nhìn về phía hoàng thượng, hắn đêm nay tựa hồ tâm sự nặng nề, cũng không còn ôn nhuận như nước giống lúc nãy, cũng không phải cao cao tại thượng như ngày thường, cả người lộ ra phiền muộn buồn bã vô tận, ánh mắt đang đau xót..."Hoàng thượng làm sao vậy?"

Gió đêm thổi lên, bích hồ bắt đầu gợn sóng, đèn lồng chiếu xuống, lấp lánh động lòng người.

"Nàng biết không? mẫu hậu của trẫm từng ở nơi hồ nhân tạo này được người ta vớt lên, lúc nàng chết, sắc mặt thật là trắng, phong tư xinh đẹp như vậy, lại bị chết thảm."

[Xuyên không] Thiên giới Hoàng hậu - phần 1 - edit hoàn fullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ