Chương 65.1: Bản Cung Muốn Thu Hồi Phượng Tỳ

1.7K 43 0
                                    

  Chương sáu mươi lăm: Bản Cung Muốn Thu Hồi Phượng Tỳ
Chương 65.1

Mộ Dung Như Âm ngước mắt quét nhìn hoàng thượng một cái, tuy rằng hắn là hoàng huynh của nàng, nhưng có đôi khi ngay cả nàng là muội muội đều nhìn đến ngây người, hoàng thượng thực sự là rất tuấn tú, áo choàng minh hoàng thêu phi long, thắt lưng bằng vải tơ buông xuống, chân mang giày mạ vàng có đế màu đen, cả người mang phong thái rạng rỡ, gương mặt đó trơn mềm như bảo ngọc, lông mài như sơn tựa như được cắt tỉa cẩn thận, đôi mắt phượng ẩn chứa ánh sáng giống trân châu dưới biển sâu, làm cho người ta không dời mắt, cùng dưới nó là đôi môi mỏng lạnh nhạt, hơi nhếch lên càng tăng thêm vẻ tà mị cuồng ngạo, cười như không cười, đồng thời mang theo sự lãnh mị mê hoặc, chỉ là khi hắn lạnh nhạt nhìn người khác, liền cực kỳ khí phách, kèm theo mơ hồ sát khí thị máu, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.



Mộ Dung Như Âm mở miệng như tiếng muỗi kêu: "Mẫu hậu thân thể khó chịu, hoàng huynh?"



"Ừ, lập tức truyền thái y, " Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt tinh vi nhìn nàng, trầm giọng mở miệng, thái hậu vừa nghe nói vậy, lập tức giật mình, ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt tiều tụy, nhàn nhạt khoát tay áo: "Hoàng nhi, ai gia không có gì trở ngại, chỉ là trong lòng có chút buồn bực mà thôi, hoàng nhi có tấm lòng này là được rồi."



Mộ Dung Như Âm ở bên cạnh nghe xong mẫu hậu nói, trong lòng tuy rằng tức giận mẫu hậu lúc nãy đánh nàng, nhưng hiện tại hai mẹ con đều nhất trí đối ngoại.



"Hoàng huynh, mẫu hậu là bị hoàng hậu nương nương làm cho bực bội, ngươi xem, mẫu hậu sáng sớm đã dậy chờ hoàng hậu nương nương thỉnh an, thế nhưng cho tới bây giờ, nương nương một bóng dáng cũng không thấy tới, không phải nàng ta được thị sủng mà kiêu ngạo sao?"



Mộ Dung Như Âm mở miệng nói liên tiếp như pháo nổ, Mộ Dung Lưu Tôn thân hình không có cữ động, một đôi hắc đồng sâu thẳm giá lạnh, làm cho người ta thấy không rõ hắn đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ bình tĩnh nhìn Mộ Dung Như Âm, làm nàng ta có chút run rẩy.



Lúc này thái hậu cũng không nói cái gì, trên đại điện yên tĩnh đến ngột ngạt, không khí nhanh chóng đông lạnh thành làn sương mỏng, cũng may, ngoài cửa điện, thanh âm thái giám lần thứ hai vang lên.



"Hoàng hậu nương nương giá lâm."



A Cửu công công vẫn đứng ở bên ngoài giọng nói cung kính: "Tiểu nhân tham kiến hoàng hậu nương nương."



Lời nói lạnh lùng nhàn nhã như đi chơi truyền vào trong: "Đứng lên đi, hoàng thượng cũng ở nơi đây sao?"



"Đúng vậy, nương nương, " A Cửu bẩm báo.



Trong đại điện, thái hậu nương nương vừa nghe thanh âm thong dong của nữ nhân này giận đến cực điểm, thiếu chút nữa ngất xỉu, nàng ở chỗ này chờ đến giận điên lên, còn nữ nhân kia thì thảnh thơi tự tại như vậy, cục tức này làm thế nào cho người ta nuốt xuống được.



Đôi mắt đen của Mộ Dung Lưu Tôn lộ ra ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, hai nữ nhân kia chỉ lo tức giận, căn bản không lưu ý đến hoàng thượng không giống với bình thường, hai người bọn họ nhìn nhau, đều oán khí đến tận trời, đôi mắt trừng về phía nữ tử đang đi vào đại điện, nàng một thân váy màu xanh nhạt của đồng cỏ, chân váy thì nạm đính thành dòng nước chảy qua, phát ra lấp lánh theo từng bước đi của nàng, chiếu ra vô số tia sáng, lúc này nàng son phấn chưa thoa, nhưng càng tỏa ra khí chất thủy nộn tươi mát, gương mặt nhẵn nhụi trơn mịn, một đôi mắt đẹp mang theo ánh sáng trí tuệ chìm đắm trong đó, không chậm không nhanh dẫn hai nha đầu thiếp thân đi tới, nhìn nha đầu của nàng đi bên cạnh, dáng vẻ không tự ti cũng không kiêu ngạo, không có giống hình tượng của nô tài, bởi vậy có thể thấy được chủ tử có bao nhiêu nội liễm mà bản thân bọn hắn cũng học hỏi được phần nào.



"Thanh Dao tham kiến hoàng thượng, thái hậu nương nương."



Mộc Thanh Dao đạm nhiên làm lễ, thái hậu nương nương hơi ngước nhìn thân thể của hoàng hậu nương nương, tức đến muốn tiến lên đánh nàng, cũng không kêu Mộc Thanh Dao đứng dậy, trong lòng chỉ muốn áp chế ngạo khí của nàng, nghĩ rằng làm hoàng hậu thì rất giỏi sao? Hẳn phải làm cho nàng biết, hậu cung này còn có thái hậu đây!



Ai ngờ, Mộc Thanh Dao căn bản không đem những thứ quy cũ trong cung này để vào mắt, nàng nên thi lễ thì đã làm, cũng không cần làm dáng vẻ cô dâu nhỏ chờ mệnh lệnh của thái hậu mới đứng dậy, vì thế hoàn toàn không nhìn đến sắc mặt thái hậu, đã chậm rãi đứng thẳng người, tư thái ưu nhã đứng ở giữa đại điện.



Thái hậu đang nằm trên Phượng trường kỷ sắc mặt đã trầm xuống, hắc đồng đột ngột giá lạnh không gì sánh được, tia sáng lạnh lẽo âm độc bắn thẳng đến người Mộc Thanh Dao, nữ nhân này thật to gan, bọn ta không nói cho nàng đứng lên, nàng lại dám tùy tiện như thế ?



Công chúa Mộ Dung Như Âm bên người Thái hậu nghe được tiếng thở ồ ồ của mẫu hậu, lại nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của nữ nhân này, sớm lửa giận đã bốc cao vạn trượng, rất nhanh vọt tới trước mặt Mộc Thanh Dao, chỉ tay về phía nàng: "Thật to gan, mẫu hậu còn không có cho ngươi đứng lên, ngươi dĩ nhiên đứng dậy, một điểm quy củ cũng không có."



Mộc Thanh Dao ngước mắt nhìn về phía nữ nhân trước mặt, lớn lên có vẻ ngoài rất khá, quần áo hoa lệ, cá tính phô trương, nữ tử này có lẽ là công chúa khác ở trong cung, Mộ Dung Như Âm, nữ nhi của thái hậu nương nương, muội muội ruột của Bắc Tân vương gia, nữ nhân này thật đúng là kiêu ngạo đến cực điểm, nói như thế nào, nàng cũng là người đứng đầu hậu cung, đương triều hoàng hậu nương nương, nàng ta chẳng qua là một công chúa, cũng dám chỉ vào mặt hoàng hậu giận dữ mắng mỏ, có thể thấy được hoàng thất nuôi dạy cũng không khá hơn tí nào.



Mộc Thanh Dao sắc mặt đột nhiên phát lạnh, đôi mắt lúc trước như mặt hồ sáng trong bây giờ bao phủ một tầng sương, lại sâu như biển rộng, khắp bầu trời đại dương đầy sương mù, làm cho người ta không khỏi hoảng sợ, tìm không được phương hướng, Mộ Dung Như Âm lui về phía sau một bước, đứng nghiêm, trong lòng mới vừa giản ra một ít.



Mạc Sầu nhìn thấy nữ nhân kia dám bất kính đối chủ tử, thân hình khẽ động, bảo kiếm màu bạc nhanh như cắt nằm ở trên cổ Mộ Dung Như Âm, hơi thở lạnh lẻo, thấm vào da thịt của nàng, hù dọa nàng hoa dung thất sắc, lớn tiếng hét ầm lên.



"Mẫu hậu cứu ta, mẫu hậu cứu ta."



"Lớn mật, chủ tử nhà của ta là hoàng hậu nương nương, ngươi lại dám đại nghịch bất đạo như thế ."



Mạc Sầu lạnh lùng răn dạy, tay đẩy mạnh một tí về phía trước, Mộ Dung Như Âm sợ đến liền kêu cũng không dám, nước mắt chảy xuống.



Thái hậu nương nương ở bên trên nhìn cục diện trước mắt, phẫn nộ vỗ phượng trường kỷ: "Phản, phản, còn có vương pháp sao? Hoàng nhi, ngươi xem một chút, hoàng hậu đang làm gì, trên người nàng có một chút phong phạm mẫu nghi thiên hạ sao? Nữ nhân như vậy làm sao xứng là quốc mẫu, nếu có lời đồn đãi truyền ra ngoài, chỉ sợ bất lợi với đất nước, hoàng nhi."



Thái hậu đau lòng không khỏi mở miệng, thanh âm cực kỳ bi ai, tựa hồ là khổ tâm của một bà từ mẫu, chấp nhất khuyên giải an ủi con trai khỏi rơi vào vũng bùn.



Mộc Thanh Dao một đôi con ngươi u hàn bắn về phía hoàng thượng đang đứng hơi nghiêng người ở đại điện, khóe môi nhếch thành nụ cười, bình tĩnh mở miệng.



"Thì ra hoàng thất bất quá cũng như thế, đường đường công chúa ngay cả lễ nghi cơ bản cũng không hiểu, còn dám nói cái gì làm gương cho vạn dân, chuyện này không thể không nói do mẫu hậu thất trách, bản cung là hậu cung đứng đầu, bản cung bái thái hậu là tôn trọng, phân chức phận, bản cung có thể nói cùng thái hậu ngang hàng, mà công chúa chỉ là nữ nhi của hoàng gia, vốn nên trở thành tâm gương hiểu biết lễ nghĩa, nhưng bây giờ lại đại nghịch bất đạo, kẻ dưới mà dám phạm thượng, đây chính là trọng tội."



Lời nói lạnh lùng như mây bay vang vọng trên đại điện, nhiều tiếng lọt vào tai, từng chữ từng chữ như châu ngọc, thái hậu nương nương trong nháy mắt yên lặng biến sắc, đờ người nhìn nữ tử dung mạo xuất chúng bên dưới, nói chuyện tĩnh táo chấp nhất, bễ nghễ thiên hạ.  

[Xuyên không] Thiên giới Hoàng hậu - phần 1 - edit hoàn fullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ