Chương hai mươi sáu

461 28 0
                                    


** HUHU ngược Dẹo của tôi banh chành luôn chứ =(((((((( **

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

** HUHU ngược Dẹo của tôi banh chành luôn chứ =(((((((( **

--------------------------------------------------------------------------------------


"Thái Anh......"


Trí Tú không nhịn được tranh cãi ầm ĩ với Hiền Tú. Sáng sớm đã phải dẫn cô ta tới bệnh viện, vừa vào phòng bệnh lại nhìn thấy cảnh tượng hai người đang dựa sát vào nhau.


Trí Tú nhẹ nhàng gọi , lúc này Thái Anh mới mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ ra, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.


Cô nhẹ giọng hỏi , "Hai người tới rồi à!" nhìn thấy ánh mắt không thiện chí của Hiền Tú, cô mới vội vàng buông tay Chung Quốc ra.


Hiền Tú lập tức đi đến, cầm lấy tay Chung Quốc như một sự chiếm hữu.


Trí Tú ngán ngẩm lắc đầu, ý bảo Thái Anh ra phòng khách bên ngoài nói chuyện.


"Cậu ấy thế nào rồi?"


"Tối hôm qua, sau khi hết thuốc gây mê liền tỉnh một chút, xong lại ngủ ngay, buổi sáng bác sĩ nói sẽ đến xem xét miệng vết thương......" Thái Anh bỗng nhiên nghĩ đến tình hình ở bên ngoài, "Tin tức có bị lộ ra ngoài không?"


"Trước mắt thì không, chị nghĩ tạm thời nhà họ Lộ sẽ không dám có hành động gì, nhưng sớm đuổi vị ôn thần kia đi mới là thượng sách."


"Chung Quốc cần cô ấy......" Thái Anh bất đắc dĩ nói ra sự thật.


"Cô ta hại cậu ấy thành như vậy còn chưa đủ sao? Lần này Chung Quốc đúng thật là tự tìm lấy phiền toái." Đối với Hiền Tú, Trí Tú phản cảm đến cực điểm.


Thái Anh chỉ cười cười. "Phiền chị chăm sóc Chung Quốc một lúc, em phải về nhà một chuyến, sợ mama lo lắng."


"Em về nghỉ ngơi đi! Nhìn bộ dạng em cứ như là sắp ngất xỉu đến nơi rồi...... Cứ để cho vị đại tiểu thư kia đảm đương một chút đi!"


Thái Anh nhìn vào trong phòng, Hiền Tú tựa đầu tựa lên vai Chung Quốc, dáng vẻ thật hạnh phúc. "Vậy...... em về trước......"


Dù sao vị trí đó là thuộc về Lộ Hiền Tú......


Thái Anh vừa bước ra phòng bệnh, Chung Quốc liền tỉnh lại.


"Ưm......" cảm giác bên cạnh có người đã thức tỉnh anh, trực giác của anh mách bảo đó là Thái Anh, nhưng nhìn kĩ hóa ra lại là Hiền Tú.


"Quốc...... Rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi! Làm em lo lắng muốn chết......" Khóe mắt Hiền Tú cũng cố nặn ra hai giọt nước mắt, như thể rất là lo lắng.


"Em luôn ở đây sao?" Chung Quốc không muốn để ý đến việc cô làm vẻ ta đây, chỉ là nghi ngờ hỏi. Anh nhớ rõ, tối qua, trong lúc hôn mê, người anh nhìn thấy là Thái Anh.


"Đúng rồi! Em vẫn luôn ở đây mà! Anh không nhớ sao?" Hiền Tú bắt đầu giả ngu, cô muốn khiến Chung Quốc nghĩ người vẫn luôn ở bên anh là cô, như vậy mới có thể khiến anh cảm động.


"Thái Anh...... Không tới sao?" Chung Quốc nhớ rõ, tối qua, sau khi tỉnh lại nghe được giọng nói của Thái Anh, anh mới yên tâm ngủ tiếp. Chả lẽ đó là mơ sao?


"Cô ấy chỉ đến một lát rồi đi ngay! Cũng không biết bận việc gì nữa......" Hiền Tú ủy khuất oán giận, "Em hỏi cô ấy có muốn chờ anh tỉnh lại không, nhưng cô ấy cũng không để ý......"


Chung Quốc vẫn cảm thấy nghi ngờ, nhưng anh không nhắc lại, nhắm mắt lại không để ý tới Hiền Tú. Hiền Tú lén lộ ra nụ cười nham hiểm.


Mấy ngày sau, Hiền Tú trước sau vẫn không rời khỏi Chung Quốc nửa bước, sợ Trí Tú tiếp xúc với Chung Quốc, sẽ vạch trần những lời nói dối của cô.


Dù cho cô có cố gắng làm nhiều điều để Chung Quốc vui vẻ, anh cũng không để ý tới.


Hừ! Bổn tiểu thư bất chấp thể diện giúp anh rót nước pha trà, anh lại không cảm kích một chút nào! Mặc dù trong lòng tức giận đến độ muốn giết người, ngoài mặt Hiền Tú vẫn biểu lộ bộ dáng quan tâm săn sóc.


Trí Tú đi rồi, Hiền Tú vẫn kiên trì ở lại chiếu cố Chung Quốc.


Tuyệt đối không thể để Phác Thái Anh có cơ hội tiếp xúc với Chung Quốc! Đây là lý do mà Hiền Tú kiên trì ở lại.


Quả thực, trời vừa tối, Thái Anh không kìm được mà đến thăm Chung Quốc, chỉ là còn chưa đi được vào phòng bệnh, đã bị Hiền Tú ngăn lại. "Tôi nghĩ cô không nên vào có lẽ sẽ tốt hơn."


"Vì sao? Không phải Quốc đã tỉnh lại rồi sao?"


"Giờ anh ấy đang ngủ, với lại...... Anh ấy không muốn gặp cô......" Hiền Tú tỏ vẻ khó xử, như thể có điều khó nói.


"Tại sao? Không thể như vậy......" Tối hôm qua, Chung Quốc vừa tỉnh lại đã muốn tìm cô, rõ ràng là rất quan tâm đến sự an nguy của cô, sao có thể nói là không muốn gặp?


Thái Anh không tin lời Hiền Tú nói, cương quyết muốn vào phòng bệnh, bỗng nhiên Hiền Tú giơ tay lên trước mặt cô, một chiếc nhẫn kim cương to lấp lánh tỏa sáng, Thái Anh thoáng chốc ngây người.


[BTSxBlackPink][Rosékook][ChuyểnVer] Yêu Anh Hết Thuốc Chữa !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ