Khi Hyomin hấp tấp chạy tới phòng làm việc, Park Jiyeon đang gặp một vị khách quan trọng. Khí thế hừng hực của Hyomin khiến cô thư ký phát hoảng, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô ta chắn ngang lối đi, giọng điệu run run mà nói: "Phu.... phu nhân, cô không thể vào, Park...Park tổng đang tiếp khách bên trong."
Cô mới là phu nhân! Hyomin trừng mắt lườm cô ta, hung hãn nói: "Mặc kệ anh ta tiếp khách hay không tiếp khách, cô mau tránh ra cho tôi"! Nói xong, Hyomin đẩy cửa.
"Không được đâu!" Cô thư ký nói, dũng cảm xông lên muốn ngăn cản Hyomin mở cửa, nhưng cô ta quá mức kích động, không cẩn thận bị trượt chân, cơ thể mất thăng bằng, ngã vào cánh cửa.
Nháy mắt cửa mở ra, Hyomin nhìn thấy Tiết Lâm ở bên trong đang trợn mắt há mồm, cùng với Park Jiyeon vẻ mặt không chút kinh ngạc.
Thư ký bị kẹp giữa ba người bọn họ, gần như muốn khóc, lắp bắp giải thích: "Park... Park tổng, tôi đã nói anh đang tiếp khách nhưng phu nhân, cô ấy nhất định...."
Park Jiyeon xua tay cắt ngang lời cô ta, nhàn nhạt liếc mắt qua Hyomin rồi nói: "Để cô ấy vào đi!"
Thanh âm mặc dù không vang, nhưng cực kỳ có lực uy hiếp. Thư ký không tiếp tục giải thích nữa, cũng tự mình đi ra, còn lại một mình Hyomin đứng trước cửa phòng làm việc, tiến không được, lùi không xong, trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng, nhìn ánh mắt hai người trong phòng cả nửa ngày, cô mới giả bộ rụt rè đi vào.
Tiết Lâm an vị trên sô pha, hắn ta cũng là một đạo diễn giành được rất nhiều giải thưởng trong nghề, là anh em kết nghĩa của Park Jiyeon. Tiết Lâm vốn trước nay không hề coi trọng Hyomin, thậm chí còn thẳng thắn nói lời ác độc trước mặt cô: suy nghĩ cho tiền đồ của tôi, mong cô tránh xa kịch bản của tôi một chút!
Lúc ấy Hyomin thực sự muốn bóp chết hắn, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, gần cầm thú thì ngay cả cầm thú cũng không bằng. Tiết Lâm nói như vậy, so với Park Jiyeon tuyệt đối là càng khiến kẻ khác căm hận hơn.
Quả nhiên, chờ Hyomin đi vào trong phòng, Tiết Lâm liền nhìn chằm chằm bụng cô một hồi lâu, sau đó xoay người hỏi Park Jiyeon: "Cậu xác định bạn gái cậu mang thai? Không phải chỉ là ăn nhiều hơn?"
"Anh mới ăn nhiều!" Hyomin phẫn nộ nói.
"Ồ!" Tiết Lâm bừng tỉnh đại ngộ, miệng lẩm bẩm: "Không ngờ thật đúng là có thai!"
Hyomin hết chỗ nói, liếc mắt nhìn về phía Park Jiyeon bàn tay đang đặt trên bàn, ngón tay khẽ gõ gõ xuống, khóe miệng đắc ý nhếch lên. Park Jiyeon quay sang nói với Tiết Lâm: "Cậu đừng để bụng, cô ấy vẫn luôn như vậy."
"Không có gì, phụ nữ lúc mang thai kỳ thực tính khí rất nóng nảy, hay là uống một chút thuốc Đông y bổ huyết an thần đi, tôi biết một vị bác sĩ rất giỏi, hôm nào sẽ giới thiệu cậu!"
"Thật sao?"
"Ngàn vạn lần chân thực! Tôi còn số điện thoại của ông ấy..."
Hai người bọn họ nói chuyện hứng khởi, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Hyomin. Cô đứng một bên nghe mà mặt tái nhợt, cuối cùng nhìn không được mà cắt ngang bọn họ: "Hai người nói xong chưa? Nói xong rồi để tôi nói!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Khế ước tình nhân (MINYEON - JIMIN)
FanfictionChuyển ver Tác giả: Ức Cẩm Bọn họ đều nói cô là đi đường tắt! Đây đều là lời nói thừa! Trong phạm vi nào đó, có nữ minh tinh nào có thể dũng cảm đứng ra vỗ ngực nói: "Tôi cho tới bây giờ chưa từng dựa vào mối quan hệ với cấp trên! E rằng vỗ ngực cũn...