"Thái y, ngươi mau nói xem, sao nàng ấy vẫn chưa tỉnh?"
"Dạ, có lẽ là do dùng cực hình quá mạnh, xương cốt chấn động, cần thời gian dài để hồi phục. Hơn nữa, còn động tới tâm mạch chính, ở gáy có nhiều vết bầm, ảnh hưởng tới thần kinh, và phần do làm việc quá sức lâu dài... nên dẫn tới hôn mê sâu." - Thái y trầm mặc trả lời, trên trán không ngừng túa ra mồ hôi. Đã hai ngày hai đêm hắn túc trực tại nơi này, mắt mũi tay chân đã nhũn cả ra...
Vậy mà nha đầu kia vẫn chưa tỉnh. Hoàng thượng cũng chưa hề rời đi.
"Được rồi, mau lui đi.".
Hắn phất tay, thở dài ngồi lên mép giường, chau mày nhìn người trên giường kia hô hấp cũng có chút khó khăn.
Thái y vội vã hành lễ ra ngoài, trước khi đi không quên viết lại một đơn thuốc dày đặc chữ nghĩa, kính cẩn dâng lên Hoàng thượng.
Hắn sai người đi sắc thuốc xong liền trở về, cả người bao phủ lấy thân ảnh nhỏ bé đang nằm thoi thóp. Hai mắt cậu nhắm nghiền, hàng mi dài chiếu lên gò má mềm mại. Đôi môi hồng hào phấn nộn ngày nào nay nhợt nhạt, trên làn da trắng nõn còn mấy vết thương tím đỏ sưng tấy.
Hắn đưa mắt nhìn hõm cổ trắng mịn của cậu, tay vô thức đưa ra lướt nhẹ qua nó. Hắn tháo bên hông mình ra một miếng đá dát mỏng màu tím nhạt, trên đó còn đính vài viên ngọc trong suốt lấp lánh đẹp mắt. Miếng đá được lồng vào sợi dây mảnh tối màu lam nổi bật làn da trắng muốt kia. Hắn liếc nhìn nó lần nữa đầy thỏa mãn.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Là nô tì bưng thuốc tới.
Hắn nheo mắt nhìn bát nước đen kịt trên bàn. Không ngừng hoài nghi về công dụng của nó.
Hoàng thượng tự tay múc thuốc kề đến miệng cậu. Đôi môi nhỏ bé kia không ngừng mím chặt lại, lượng thuốc ít ỏi đưa vào không ngừng chảy ra hết.
"Thật không ngoan mà, tiểu tử, mau há miệng." Hắn độc thoại một mình rồi nhìn từng giọt nước chảy qua khóe môi cậu.
Nhìn cậu đến nửa ngày, cuối cùng hắn đem bát thuốc kia kề đến miệng mình nuốt một ngụm.
Thật đắng mà. Quả nhiên tiểu tử kia không thể nuốt.
Đôi môi nóng ấm của hắn phủ lên môi cậu. Nhiệt độ cùng hơi thở ấm áp truyền vào cơ thể vô thức bên dưới, từng giọt từng giọt chảy xuống cổ họng Wang Ho. Đến lúc không còn một chút đắng nào của thuốc, hắn mới lưu luyến rời khỏi.
Gương mặt băng lãnh nở nụ cười mê hoặc, hắn không nhịn được lại hôn xuống một lần nữa. Đôi môi mềm mại kia không ngừng quyến rũ hắn, vị ngọt ngào bị hắn nuốt trọn. Hai người dây dưa một hồi, gương mặt thiếu dưỡng khí của cậu đỏ ửng, đôi môi sưng tấy bật ra tiếng nói khe khẽ:
"Sang Hyeok... đừng đi...."
.
.
"Sang...Hyeok...
.
em...
.
nhớ...
.
anh... "
.
.
.
----
Khi Wang Ho tỉnh lại, bên cạnh không có một ai, trên bàn để lại một mẩu giấy nhỏ và một bát nước đen kịt. Cậu tiến lại gần, trên tờ giấy đó toàn những dòng chữ cổ kì quặc.Bát nước bên cạnh tỏa ra mùi hương dịu nhẹ sảng khoái. Wang Ho đưa bát nước lại gần, lại đúng lúc đang khát, chưa đầy năm giây làm một hơi hết sạch.
Mẹ ơi, cái quỷ gì đây, thật đắng mà.
Có khi nào là thuốc độc mà Chiêu nghi đưa tới không?
Wang Ho, mày thật ngốc mà... ôi, làm thế nào đây, không lẽ ngồi đợi chết sao?
Huhu...
"Kẹt."- Một cung nữ mặc y phục hồng phấn mỏng nhẹ, tay cầm một tay nải màu nâu đặt lên mặt bàn, chèn lên cả tờ giấy kia.
"Wang Ho, đây là y phục của ngươi, đây cũng là phòng của ngươi, từ mai bắt đầu phục vụ trong tẩm cung của Bệ hạ và đại điện. Có gì cần thiết có thể đến gặp ta, ngươi cũng tránh tiếp xúc với các phi tần đi, người như Chiêu nghi đừng nên dây vào."
Sau đó, nàng ta không nán lại một phút nào, lập tức rời đi.
Wang Ho ngồi phịch xuống giường, trong đầu tua lại kí ức mấy ngày trước.
Cậu thất tình, một mình xuyên không tới đây, không những liên tiếp đụng phải chuyện xấu, liên tiếp gặp phải người y hệt Sang Hyeok, mà còn bị người ta hại cho sống dở chết dở.
May mắn, trên đời vẫn còn người tốt. Như Hari, chị Minkyu, Min Yoongi chẳng hạn...
Wang Ho vươn vai, cắt đứt dòng suy nghĩ bâng quơ trong đầu. Cậu mở bọc vải, thở dài, lại là bộ đồ quái quỷ ấy.
Cậu đến gặp Kang tổng quản, sau đó được phân việc. Kang tổng quản quét mắt một lượt nhìn cậu, lãnh đạm giao phó công việc rồi giáo huấn nội quy cần thiết, lúc đi ra là đã buổi chiều.
Wang Ho bưng trà đến đại điện, nghe nói, Hoàng thượng đang ở bên trong làm việc. Cậu nhẹ nhàng đặt tách trà bên cạnh, mùi long diên hương thoang thoảng bay vào cánh mũi, cậu hít một hơi thật sâu rồi lui xuống dưới.
Suốt một quá trình, Wang Ho cố gắng kết thúc nó thật nhanh, ngay cả nhìn người kia một lần cũng không dám, mặt đỏ tim đập, cả người nóng phừng phừng, phi như bay ra ngoài.
Bỏ lại ai đó đơ ra vài giây, khóe môi còn giật giật vài cái.
-----
Wang Ho tựa đại một chỗ trên hành lang phía ngoài điện. Phóng tầm mắt ra xa. Nơi này không có cây cối, chỉ treo vài chiếc đèn lờ mờ, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên người cậu, đột nhiên cậu sờ thấy vật nào đó lành lạnh trên cổ mình. Là một dây chuyền nhỏ, mặt đá phát ra ánh sáng màu tím bạc, ở giữa có một viên ngọc trong veo, tại sao nó lại ở đây chứ?
Cậu lục khắp người xem còn lưu lại thứ kì quái gì nữa không, bất chợt sờ thấy vết sần nhỏ sau tai. Nó vốn không phải vết sần, nó là một hình xăm, hình xăm mà cậu cùng anh có được rất lâu rồi.
Trưa nắng, hai nam nhân kéo nhau vào tiệm xăm hình. Một người đàn ông phía xa cúi chào hai người.
" Wang Ho có thích xăm không?" - Anh mỉm cười nhìn cậu.
"Đau lắm, anh làm một mình đi."
"Em để anh chịu đau một mình sao? Thật ác mà... Wang Ho không thương anh sao?"
"Em... không phải. Nhưng mà..."
"Được rồi, không sao hết, xăm hình bươm bướm đi?"
"Bươm bướm sao? Vậy anh cũng xăm hình đó đi."
"Được, chúng ta cùng xăm bươm bướm, anh và Wang Ho là một đôi uyên ương hồ điệp nha."
"Sang Hyeok, anh thật sến mà. Cái gì mà uyên ương hồ điệp, em không xăm nữa bây giờ."
"Haha, là Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, được chưa?"
"Anh là Chúc Anh Đài? Haha"
"..."
.
.
.
.
"Anh không bao giờ xóa vết xăm này đi, anh cũng sẽ không bao giờ ngừng yêu em, Han Wang Ho."
.
.
Ai nói anh sẽ không xóa nó đi?
Cho dù anh không xóa vết xăm đó đi chăng nữa..
Sang Hyeok à,...
...anh cũng đã không còn yêu em nữa rồi.
.
.
.
Wang Ho cười nhạt. Gió hè mơn man lướt qua da mặt mềm mại của cậu, cả người tỉnh táo hẳn.
Cả thân hình đột nhiên đông cứng, hai tay bị ai đó nắm chặt, cả cơ thể dựa vào một lồng ngực ấm áp, vững chãi.
Người đó hít hà mùi thơm trên tóc cậu, hai tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé bên trong. Cho dù cậu có ra sức vùng vẫy cũng không chịu bỏ ra. Cậu lớn tiếng mắng hắn mấy câu, cuối cùng cũng mệt lả, hắn cũng vì thế mà thả lỏng người, kéo sát cậu vào lòng, chỉ có cánh tay là kẹp chặt lấy mặt cậu, không sao quay lại được.
Trên người nam nhân tỏa ra mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi, bỗng chốc khiến cậu chùn lòng, cả người tựa vào hắn.
Mãi một lúc sau, khi hai mắt lờ đờ sắp ngủ, tên đó siết chặt tay lại làm cậu tỉnh táo rồi mới buông ra.
Wang Ho lập tức quay người lại. Phía sau không có một bóng người...
.
.
.
.
.
.
Trong gió, thoang thoảng một mùi long diên hương khó nhận ra...
_____________End chap 8______________
Còn 5 chap lát đăng :3
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Chuyển Ver ] [ FakerxPeanut ] Duyên Phận
Fanfiction[Tạm ngừng ra chap] Author: Bunn_@Bunn1012 Tác phẩm gốc: Duyên Phận Link gốc: http://my.w.tt/UiNb/guJXpEtq2E Thể loại: Fanfic | Cổ đại | Xuyên không | H | NC-17 Bìa: Pun/SOS_Team Người chuyển: Heo, Meizy TRUYỆN CHUYỂN VER ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC...