Chương 20

501 48 0
                                    

Vừa đánh xong là đưa lên liền nếu có sai xót gì thì mong m.n bỏ qua cho Yoon nha!!! Mãi yêu

   --------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱----- 

Tại sao trong lòng lại bất an như vậy? Ngay cả khi ngủ cũng không yên. Jimin bật dậy sau cơn ác mộng ngọt ngào nào đó trán đã thấm đầy mồ hôi, tay đưa lên trước ngực trái cảm nhận cơn đau đang bùng lên, thật khó thở. Từng câu nói trong mơ vẫn còn đang vang vọng quanh cậu "Jimin, tôi nhớ em! Tôi thật sự nhớ em..."

Park Jimin tự tay tát mặt mình vài cái mạnh rồi đi xuống bếp pha một ly sữa nóng, ngồi đó đến khi bình minh xuyên qua rèm cửa hằn từng vệt nắng trên bàn. Cảm giác thật quen thuộc, ấm áp, ly sữa đã chuyển lạnh từ bao giờ, không người lau đi vệt sữa đọng lại trên khóe môi cậu rồi mắng cậu là đồ ngốc nữa. Vô thức mỉm cười, chớp mắt một cái chuông đồng hồ ở phòng khách đã vang lên, tới giờ chuẩn bị đi làm rồi. Tiếng chuông cửa inh ỏi vang lên "Mở cửa! Là anh đây!"

Kim Seokjin vì sao hôm nay lại đến sớm như vậy? Park Jimin cẩn thận mở cửa "Sao anh tới sớm vậy?"

"Ân, hôm nay ba mẹ anh tới Busan, anh muốn cậu cùng anh đi gặp họ!"

"Tôi còn phải đi làm!" cậu viện cớ cự tuyệt.

Anh cười lắc đầu "Không sao, xin nghỉ một hôm là được!"

Jimin trầm mặc "Anh...muốn tôi...mang thân phận gì đi tới gặp ba mẹ anh đây?

Seokjin thẫn thờ nhìn cậu, cũng không biết nói gì, lát sau chợt nhớ tới "Có phải trước kia cậu sống ở một khu ổ chuột tại Anyang không?" 

Cậu trợn mắt gật đầu kinh ngạc "Làm sao anh biết?"

Anh mỉm cười xoa đầu cậu "Có nhớ mình đã giúp một thiếu niên đi tìm ba mẹ hay không?"

"Ân, hình như là có!"

"Người đó là anh..."

Jimin bất ngờ đến nỗi đánh rơi chìa khóa cửa xuống đất. thanh âm lạnh lẽo của chiếc khóa chạm xuống sàn nhà đanh thức cậu "Không thể nào, có thể có duyên tới vậy sao?"

Seokjin không nói gì nữa im lặng chờ câu trả lời của cậu, Jimin trầm tư một lát sau khẽ gật đầu.

Ngồi trên xe trong lòng thấp thỏm không yên, ánh mắt nhìn hàng cây lớn chạy vụt qua tầm mắt, có những chuyện khi rãnh rỗi nhớ lại cũng thật buồn, một bóng dáng quen thuộc vô tình lọt vào tầm mắt, sóng mũi cay xè, cậy nhắm mắt lại tựa đầu vào thành cửa.

"Sân bay hôm nay thật đông, cậu xuống trước, anh đi tìm chỗ đậu xe!" Seokjin đẩy đẩy tay cậu gọi cậu dậy. Jimin mệt mỏi tháo dây an toàn đi xuống, anh không quên dặn dò "Ở yên đó!"

Cậu cười gật đầu đi tới hàng ghế chờ bên cạnh ngồi xuống. Lúc Hoseok kéo vali bước ngang qua, theo bản năng Jimin cúi thấp đầu không dám nhìn.

Hắn hạ kính râm xuống nhìn dáng người quen mắt ngồi đó, mái tóc này...

Hắn dừng bước, cậu nhìn thấy đôi giày tây bóng loáng trước mặt, tim đập loạn lên, chợt nhớ gương mặt mình đã đổi khác, còn có thể nhận ra sao? Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc không được tốt lắm. Hoseok quan sát sơ một lượt rồi thất vọng bước đi, ngay lúc đó Seokjin quay lại, cậu vô ý gọi lớn "Ở bên này!"

Giọng nói đó... Hoseok chau mày quay lạ phía sau nhìn một lần nữa. Tại sao lại không phải là cậu. Phía trước mặt hắn là một tên thuộc hạ đứng chờ sẵn ở xe, Hosoek mang đầy luyến tiếc bước lên xe, đưa tay nhìn đồng hồ chậm chạp xoay 'Sắp tới giờ rồi!'

Kim đồng hồ chỉ điểm 7h, chiếc xe sang trọng bóng bẩy giảm tốc độ rồi dừng lại trước một nhà hàng lớn, Hoseok bước xuống xe vào trong, hắn dường như đã rất quen thuộc nơi này, một đường đi tới chiếc bàn ở gần cuối dãy ngồi xuống, tháo kính râm đặt lên bàn.

Một lát sau, có một nam trung niên tới, còn dẫn theo một cô gái đẹp xinh trẻ trung, ngồi xuống đối diện hắn "Tới trễ rồi thật ngại quá, do bên ngoài bị tắc đường nên tôi..."

"Không sao đâu, mời ngồi!"

"Jung tiên sinh, cậu đến lâu chưa?"

"Chỉ mới tới thôi,  Lee tổng, chúng ta bàn vào việc chính đi!". ông khá bất ngờ với sự thẳng thắn của hắn, liền gượng cười nịnh nọt đưa tay với lấy chai rượu đã mở nắp sẵn rót cho từng người.

"Cậu nói trước đi!"

"Tôi được biết Lee tổng là một người có thể lực ở Busan, vừa đúng lúc có một người làm tôi không mấy hài lòng, ông ta đang muốn phát triển sự nghiệp ở Busan này..."

Lee Sooman bật cười liếc mắt nhìn hắn "Hóa ra là vậy, chỉ cần Jung tiên sinh muốn. Tôi có thể làm cho người kia có biến thành tiên cũng không thể sống sót!"

Hắn nhếch môi tựa tiếu phi tiếu đặt lên bàn một tập chi phiếu, tùy tiện ghi vài con số lên đó, trực tiếp giao cho ông.

Thật hiếm khi thấy người nào có cách hành xử như vậy, ông cảm thấy rất thú vị, nhận lất tờ chi phiếu cho vào túi áo vest.

"Tôi có việc bận, hẹn gặp lại!" hắn cầm lấy kính râm đứng dậy.

"Ân, tạm biệt!"

Cô gái từ nãy đến giờ vẫn liếc mắt đưa tình với hắn, lúc Hoseok đi ngang qua còn cười với cô một cái khuynh đảo thiên hạ. Cô nàng say mê ngắm nhìn theo bóng dáng đang bước ra ngoài có chút tiếc nuối.

Đưa tay xoa xoa thái dương, Hoseok lên xe ban đầu định quay về khách sạn nhưng nghĩ gì đó lại chuyển hướng.

Về phía Jimin, bữa cơm diễn ra trong bầu không khí ấm áp của gia đình, đáng lẽ cậu rất vui nhưng tại sao trong đầu chỉ có hình ảnh của người kia.

Seokjin đưa cậu về chung cư lúc trời đã tối, vậy mà khi anh vừa quay xe đi cậu đã lập tức vẫy tay gọi taxi đi tới một nơi đã rất lâu rồi chưa có đặt chân tới. Cậu nghĩ, có lẽ rượu sẽ giúp cậu giảm bớt ưu phiền trong mấy tháng qua...

  --------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱-----   





[Chuyển Ver] [Fanfic] [Long-fic] Sủng Vật (Hopemin)Where stories live. Discover now