--------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱--------
Trong lòng như có lửa, Jimin ngồi không tài nào yên được, thật giận mình quá vô tình, cũng giận luôn hắn quá cứng đầu.
Hoseok được đưa vào phòng cấp cứu, tới mấy tiếng rồi vẫn chưa ra, cậu nghe nói, nam nhân ở bên trong bị thương rất nặng.
Jimin không thể nhìn thấy gì ngoài màng đen bao phủ, mệt mỏi co mình gục đầu xuống đầu gối lặng lẽ đau thương.
Y tá đẩy cửa bước ra ngoài nói to "Ai là người nhà của bệnh nhân Jung Hoseok?"
Cậu đột nhiên tỉnh hẳn đứng dậy lò mò tới chỗ cô ấy.
"Là... Là tôi!"
"Anh ta bị thương nặng, đang cần rất nhiều máu, cậu có thể cho không?"
Cậu suy nghĩ gì đó rồi vội gật đầu "Ân! Bao nhiêu cũng được!"
"Bệnh nhân nhóm máu O+, sẽ chỉ nhận được nhóm máu O+!"
Jimin cúi đầu bối rối "Nhưng... Tôi cũng không biết mình nhóm máu gì!"
Cô y tá mỉm cười "Vậy nhanh một chút đi theo tôi !"
"Phiền cô dẫn tôi đi, tôi... bị mù!"
Y tá lắc đầu thở dài, thật đáng thương.
Cầm lấy tay cậu, cô đưa cậu tới một căn phòng ngập mùi thuốc sát trùng đem tới dụng cụ rồi cầm lấy ngón tay cậu "bụp" một tiếng giọt máu từ từ xuất hiện, dùng que đầu tròn lấy một mẫu nhỏ cho vào máy quét "Tạm thời cầm đỡ miếng bông này cầm máu!"
Rất nhanh máy báo "tít tít" hai tiếng, cậu sốt ruột hỏi "Cô y tá, thế nào rồi?"
"Ân, O-"
"Vậy không được?"
"Không, vẫn được!"
Từ sáng cậu vẫn chưa ăn chút gì đã nghe thấy tin hắn bị như vậy liền chạy theo tới đây, bây giờ lấy lượng máu lớn như vậy cậu quả nhiên không chịu nổi, vừa ra khỏi phòng hiến máu lập tức đầu váng mắt hoa ngất xỉu.
Hiện tại cậu muốn nhìn thấy hắn một cái cũng không thể, đôi mắt này thật vô dụng, muốn chạm vào hắn lại càng khó hơn, toàn bộ xa vời. Jimin có cảm giác cậu và Hoseok đang cách xa nhau khoảng cách của hai thế giới song song.
Lần thứ 2 mở mắt, cậu không còn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc nữa, thanh âm ồn ào cũng biến đâu mất dạng.
"Anh họ, anh tỉnh rồi sao!" Park Jihoon giọng điệu mừng rỡ chạy tới nắm lấy tay cậu.
Jimin bất ngờ "Sao... Sao anh lại ở đây!"
"Là bác lớn tới bệnh viện dưa anh đang bất tỉnh về nhà, bác lớn rất tức giận!"
Cậu im lặng tay nắm chặt chăn bông không nói gì, nhóc con bên cạnh vẫn không biết chuyện cứ mãi làm phiền "Anh họ, anh tỉnh lại rồi thật tốt quá, chơi với em đi, mấy ngày anh bệnh em buồn muốn chết!"
Jimin miễn cưỡng cười lắc đầu "Anh còn mệt, em tự chơi đi, còn nữa, phiền em ra ngoài giúp anh gọi cha!"
Park Jihoon thất vọng chu chu cái miệng nhỏ đi ra ngoài đóng cửa lại.
YOU ARE READING
[Chuyển Ver] [Fanfic] [Long-fic] Sủng Vật (Hopemin)
FanfictionTác giả : Shi Yan Thể loại : Đam mỹ, Phú hắc quỷ súc ngoạn cụ tra công X Cường (hơi) tiện tiểu quan MB thụ, băng tuyết văn, hắc bang, ngược luyến tàn tâm, thế thân, cường thủ hảo đoạt, 1 x 1, HE (H văn?????) Hệ liệt : Nam Nam Chi Luyến