Cô đứng đó rất lâu, đến khi tưởng chừng như không thể đứng vứng được nữa. Cô đành lê từng bước chân về nhà. Vừa về đến cửa thì có tiếng điện thoại, cô vội cầm đt lên, số của Gia Kiệt, cô nhẹ nhàg “ Alô… “
” Cô đến ngay nhà bà cho tôi !”
Cô linh cảm có chuyện chẳng lành. Khi đến nhà bà, cô cảm thấy sợ. Vì ai cũng nhìn cô bằng một ánh mắt không thiện cảm. Bà Lâm, mẹ của hắn bước đến gần cô. “ Bốp…” “ Đồ vô liêm sỉ “ Bà ta quát lên.
Bà nội ngồi ngay đó thấy vậy liền quát to “ Cô làm cái gì vậy hả? Chuyện còn chưa rõ ràng mà “.
” Còn rõ gì nữa hả mẹ? Chuyện có sự chứng kiến của cả Gia Kiệt và Giang Ly mà còn không rõ gì nữa. Đã vậy, cô còn đổ tội cho Giang Ly “. Nói xong, bà liếc mắt nhìn qua phía Băng Dy “ Cô thật là trơ trẽn mà “ Bà Lâm nói to.
Băng Dy nãy giờ gục đầu im lặng, cô thấy tim mình đau quặn thắt. Cô vội vàng giải thích “ Thưa bà. Thưa mẹ.. Con không làm gì có lỗi cả. Mong hai người xem xét lại… Con.. thực sự con không phải là người như vậy “. Băng Dy nghẹn ngào.
”Ta cũng tin con không phải người như vậy. Chuyện này ta sẽ cho người điều tra làm rõ. Con yên tâm. Không ai qua mắt được ta đâu. Gia Kiệt đưa Băng Dy về đi “. Bà nội nghiêm nghị.
” Con đưa Giang Ly về, Băng Dy. Cô tự về đi. Bây giờ, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa “. Gia Kiệt nói xong liền quay lưng đi..
Băng Dy mệt mỏi chào mọi người rồi ra về. Cô cứ đi, trời mưa phùn nhẹ. Nước mắt dường như còn chảy nhiều hơn cả lượng mưa tạt vào mặt cô. Cô cứ như vậy cho đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên. “ Băng Dy à. Em không sao chứ? Anh nghe chuyện, vừa chạy đến thì em cũng vừa đi. Anh chạy theo vì nghỉ em sẽ đi bộ. Em… Em đừng buồn. Anh tin em mà “ Chính là HẮc Bảo. Băng Dy chợt quay lại, đưa đôi mắt long lanh nhìn Hắc Bảo.
Cô nghẹn ngào “ Em không hề làm chuyện đó. Trước giờ, em chưa bao giờ nghĩ đến những việc xấu như vậy. Mà đây lại là việc liên quan đến nhà họ Chiêu. Ơn em chưa trả hết. Làm sao em có thể hại họ chứ?.. Em.. “. Băng Dy nói đến đây thì nghẹn nào rồi nức nở.
Hắc Bảo lấy tay vuốt trôi những giọt nước trên mặt Băng Dy rồi nhẹ ôm cô vào lòng “ Anh tin em. Băng Dy à. Em phải mạnh mẽ lên “. Băng Dy chợt thấy ấm áp. Cô khẽ hỏi “ Sao anh lại tốt với em như vậy chứ? Mỗi lần em buồn, em gặp chuyện. Anh luôn ở bên em. Em.. cảm ơn anh nhiều lắm. “
” Đồ ngốc! “ Hắc Bảo dịu dàng. Cô khẽ mỉm cười tuy giọt nước mắt vẫn còn đọng trên má.
Hai ngày sau.
Băng Dy đang thu dọn những quyển tạp chí mà Giang Ly vứt bừa bãi trên bàn ghê thì cô có điện thoại. Là một số lạ gọi đến.
” A lô? “
” … “
“ Sao? Mẹ tôi… Mẹ tôi.. “ Băng Dy vội vã chạy nhanh.
Vậy là hết. Với Băng Dy giờ chỉ còn một niềm an ủi lớn nhất là mẹ cô. Vậy mà.. mẹ cô cũng bỏ cô mà đi rồi. Mẹ cô lên cơn đau tim trong khi không có ai ở bên cạnh. Bà đã phải chịu đau đớn và ra đi trong nỗi cô đơn. Băng Dy hận chính bản thân mình, hận mình vì đã bỏ rơi mẹ trong lúc khó khăn nhất. Từ ngày làm vợ Gia Kiệt, cô chỉ về thăm mẹ có 4 lần. Cô thấy ân hận, tại sao cô không nhận ra mẹ mình dang ngày càng yếu đi chứ. Giờ, thì dù cô có muốn chăm sóc mẹ mình như thê nào đi nữa cũng không kịp nữa rồi..
Đã bốn ngày cô chịu tang cho mẹ. Cô tắt điện thoại, vì cô muốn được yên tĩnh. Cô không muốn mọi người phải thương hại cô. Và cô cũng không gọi cho nhà họ Chiêu để nói lý do cô mất tích mấy ngày nay. Và cô cũng nghĩ. Chắc cũng chẳng có ai là quan tâm đến cô nữa đâu.
Hôm sau, cô trở về. Khi cô vừa bước vô nhà thì nghe tiếng thì thầm trong phòng của Gia Kiệt, Cô thầm nghĩ họ thật hạnh phúc, không có mình thì hai người chắc chắn sẽ vui vẻ và thoải mái hơn nhiều. Cô chợt cười cay đắng.
Cô xách hành lí về phía phòng mình, nhưng cô chợt khựng lại. Vì có giọng nói của một người đàn ông lạ, không phải là Gia Kiệt. Cô đánh liều tới mở nhẹ cửa. Trước mặt cô là một cảnh tượng không thể ngờ đến. LÀ Giang Ly và người đàn ông hôm cô thấy ở Khu trung tâm thương mại. Hai người đang trên giường không mảnh vải che thân. Cô sững sờ, rồi chợt bối rối.
” Tôi xin lỗi “ Nói xong, cô ngượng ngùng chạy nhanh về phòng. Hai người lo sợ nhìn nhau, người con trai quát nhẹ “ Sao em không khóa cửa?”.
Giang Ly khẽ quát lại “ Anh quên cô ta là vợ của Gia Kiệt sao? “.
” Em lo nghĩ cách đi. Chỉ cần cô ta nói cho Gia Kiệt biết, là mọi chuyện đỗ vỡ hết “ Người con trai nói. Giang Ly nham hiểm “ Giờ chỉ còn một cách “.
” Cách gì? “ Người con trai hỏi. Giang Ly đưa mắt nhìn người con trai trước mặt “ Anh phải giúp em “ Nói xong cô ta ghé lại thì thầm gì đó với người con trai rồi hai người nhìn nhau, mỉm cười.
Băng Dy về phòng, cô lắc đầu để xua đi những cảnh tượng vừa rồi. Cô phải mặc kệ. Đã một lần cô chuốc họa vào thân rồi còn gì. Cô không muốn thêm một lần như thế nữa. Cô lấy điện thoại ra, mở nguồn. Chỉ một lát sau, đã có hang chục tin nhắn đến. Của Hắc Bảo là nhiều nhất, bà Chủ tịch cũng có. Và cô thật bất ngờ. Khi Gia Kiệt gọi cho cô đến hai mươi ba cuộc gọi nhỡ và nhắn rất nhiều tin nhắn. Cô chợt mỉm cười cay đắng. Cô bấm gọi cho Gia Kiệt, nhưng không liên lạc được. Cô thở dài rồi đi sắp xếp quần áo. Cô tự nhủ từ giờ mình phải sống thật tốt.
Đêm đó Gia Kiệt không về, Băng Dy đã ngồi chờ trước cửa hàng giờ đồng hồ và tựa vào cửa ngủ lúc nào không hay. Ba giờ sáng, Gia Kiệt trở về. Khi thấy bóng dáng Băng Dy tựa lưng vào cửa ngủ, anh chợt thấy rất vui mừng nhưng rồi chợt thấy nhói. Anh cảm thấy giận cô ấy, vì đi mà không nói một lời nào. Dù anh có hơi quá đáng, nhưng thực sự việc làm của cô ấy không thể nào chấp nhận được.
Anh đến bên cô, nhẹ nhàng bồng cô trong vòng tay rắn chăc của mình. Anh đưa cô vào giường, khẽ vuốt tóc cô. Anh đắp mền cho xong vừa dợm bước ra ngoài thì nghe giọng Băng Dy mơ màng.
” Gia Kiệt.. Tôi.. tôi xin lỗi. Nhưng thực sự.. Tôi không phải người như vậy. Mẹ.. mẹ biết con không làm mà. Con nhớ mẹ, nhớ mẹ nhiều lắm, mẹ ơi “ Nói đến đây, Băng Dy bật dậy. Mồ hôi trên trán ứa ra. Cô chợt khóc. Rồi như nhận ra có sự hiện diện của Gia Kiệt, cô ngước mặt lên, nhìn Gia Kiệt buồn buồn.
Gia Kiệt đưa tay vuốt những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên gương mặt cô, khẽ hỏi “ Cô đi đâu mấy ngày nay vậy hả? Cô có biết tôi… Mà không.. Mọi người lo cho cô lắm không hả? “
” Tôi.. tôi.. có chuyện “ Băng Dy bối rối.
” Chuyện gì mà điện thoại cũng không thèm bắt máy. Sao cô toàn làm những chuyện không đâu vậy. Từ ngày sống với cô, cuộc sống của tôi rắc rối quá “ Nói xong, Gia Kiệt đi thẳng về phòng.
Băng Dy buồn. Nhưng cô tự nhủ rằng dù gì thì cũng quen rồi. Cô phải cố gắng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Có lẽ chưa quá muộn
Teen Fiction“ Một chuyện tình trải qua đến 3 giai đoạn. Cũng vẫn là cốt truyện quen thuộc. Đó là chàng công tử nhà giàu và cô nàng hậu đậu nhà nghèo, lại còn quen thuộc hơn khi lại là vấn đề ép hôn. Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó. Hai người kết hôn, A...