Ta thực sự khó xử. Ta là phi tử của hắn, đương nhiên việc gì cũng phải ưu tiên hắn, quan tâm hắn càng là lẽ đương nhiên, ngoại trừ điểm này, ta thật sự không biết nên làm thế nào. Từ trên mặt đất đứng lên rồi, nhưng Hạ Hầu Thần chưa mở miệng, thì ta cũng không dám ngồi xuống, chỉ ngơ ngác đứng ở trước mặt hắn, nhìn hắn nghiêm mặt một ngụm tiếp một ngụm ăn điểm tâm.
Đồ ăn có ngon cách mấy bị hắn ăn như thế chỉ sợ vào miệng cũng chẳng còn mùi vị gì.
Bếp lò vẫn cháy lách tách như cũ, trong phòng ấm áp như mùa xuân. Lan Nhược hiên vốn là nơi nuôi trồng hoa lan, đương nhiên không có lò sưởi, Khổng Văn Trân tay chân nhanh nhẹn, mùa đông vừa mới tới, đã theo kiểu dáng của Chiêu Thuần cung chế tạo một ít lò sưởi nhỏ mang đến cho ta, hơi ấm từ lò sưới truyền xuống mặt đất, lại không ngửi thấy chút mùi than nào. Gian phòng vốn đã ấm đến mức hoa xuân cũng có thể nở rộ, nhưng không khí lúc này, lại làm cho ta cảm thấy lành lạnh.
Người trong hoàng thất từ nhỏ đã được huấn luyện lễ nghi, ta vốn không nghe được tiếng nhai của hắn, nhưng lúc này, không hiểu tại sao lỗ tai ta lại thính như thế, tiếng hắn nhai nuốt lại chói tai như thế.
Từ nhỏ đến lớn, không biết ta đã lấy lòng biết bao nhiêu người, nhưng ngày hôm nay đối diện với hắn, lại thật sự không biết phải lấy lòng ra sao, trái không đúng, phải cũng không đúng, trong ngoài bất nhất. Con người này ta chẳng những không thể không lấy lòng, còn phải lấy lòng thật tốt để hắn vui vẻ thoải mái. Ta bỗng nhiên cảm thấy, sống nhiều năm, cuối cùng ta đã gặp được một vấn đề khó khăn mà trước nay chưa từng thấy. Ta luôn luôn là người càng gặp khó khăn, càng kiên trì, lúc ở cục Thượng Cung làm cung tỳ đã như thế, lúc đối mặt với thái hậu và hoàng hậu cũng là như thế, có thể nói tường vây càng cao, ta lại càng muốn chinh phục, luôn luôn có thể đạt tới mục đích ta muốn, nhưng khi ta đối mặt với Hạ Hầu Thần, ta lại chỉ có thể nhìn hắn mà ngẩn người, trong đầu trống rỗng.
Điểm tâm trên bàn ngon miệng nhưng không nhiều, hắn ăn rất nhanh, lập tức dùng xong. Ta suy tư, hắn ăn xong điểm tâm rồi thì nên làm cái gì nhỉ? Ta nên hầu hạ ra sao đây?
Suy tư nửa buổi, miễn cưỡng thốt ra một câu, "Hoàng thượng, ngài no rồi sao? Thần thiếp sai người mang tới cho ngài một chén trà tiêu thực nhé?"
Hạ Hầu Thần quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái. Ta hối hận đến muốn cắn đầu lưỡi của mình. Trời đất chứng giám, cho tới bây giờ ta hoàn toàn không có, cũng không dám có ý nghĩ châm chọc hoàng thượng, nhưng câu nói lung tung này không biết làm sao lại nhảy ra khỏi miệng. Ta thường thầm mắng Tố Khiết và Ninh Tích Văn là bùn loãng không thể trát tường, nhưng giờ khắc này, ta cũng đâu hơn gì các nàng?
Hôm nay hắn đã khơi sáng hết thảy, xem như đã chỉ rõ phương hướng cho ta, đó là trong cung chỉ có thể đi theo hắn, dựa vào hắn, ta mới có đường ra. Ta hiểu được với tình huống hiện giờ, ta cũng chỉ có thể đi theo hắn. Ta luôn luôn thức thời, hắn là người có địa vị tôn quý nhất trong cung, ta không đi theo hắn còn có thể đi theo ai? Tuy rằng ta hiểu ý hắn, nhưng ta phải bắt đầu như thế nào đây?
Mắt thấy hắn liếc xéo một cái, ta không kịp nghĩ ngợi gì, lại buột miệng: "Hoàng thượng không cần trà tiêu thực, vậy thần thiếp hầu ngài đi dạo trên hành lang, để tiêu thực nhé?"
Đương nhiên, câu này chỉ đổi được một cái liếc mắt của hắn. Ta hối hận vô cùng, thực đúng là nói nhiều sai nhiều, chẳng thà không nói còn hơn!
Bên trong lập tức yên tĩnh trở lại. Kỳ thật ta không quen ở riêng hai người với hắn, mỗi khi chúng phi tần cùng nhau ở chung với hắn, có những người khác nói chuyện chọc cười, ta còn được thoải mái một chút. Lúc trước có vài lần ở riêng một mình với hắn, thì hắn luôn đi thẳng vào vấn đề, tuy rằng đau đớn, nhưng thời gian lại qua rất nhanh, tình hình hôm nay, lại thật sự khiến ta không biết làm sao cho tốt.
Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh ta. Ta cố gắng không bước lùi, bị hắn dùng một ngón tay nâng cằm ta lên, "Nếu như ái phi muốn lấy lòng trẫm, có rất nhiều chuyện cần học. Ngày hôm nay,hãy bắt đầu từ việc cởi áo cho trẫm đi."
Ta biết rõ suy nghĩ trong đầu hắn: ta đã chọn sai chủ , nguyện trung thành sai người, như vậy, tất cả hãy bắt đầu lại từ đầu. Xem bộ dáng của hắn, hắn không triệt triệt để để làm nhục ta, thì sẽ không chịu bỏ qua cho ta.
Ta nghĩ, có phải chuyện này chứng tỏ hắn có hứng thú với ta hay không? Không biết vì cái gì, trái tim ta lại hơi buông lỏng. Nếu như hắn thật sự có hứng thú với ta, không cần biết là hứng thú về cái gì, coi như ta cũng có giá trị, vẫn tốt hơn là vô dụng. Chỉ cần ta hầu hạ hắn thật tốt, chung quy sẽ có một ngày, hắn cho ta một chỗ nương thân nhỏ nhoi trong cung. Về phần cái chết của phụ thân, chỉ có thể trách ông đã chọn sai người, thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa đã như thế, vì sinh tồn của bản thân, ta đành phải buông tay.
Ta tưởng tượng Sư Viện Viện gặp phải tình hình này sẽ làm thế nào, nàng chắc chắn sẽ trưng ra một nụ cười tươi tắn mềm mại đáng yêu đến cực điểm trước, cười thật dịu dàng thành khẩn. Ta không thể rập khuôn học theo nàng, đành giả như cô gái nhỏ mới trải đời, cụp đầu xuống, nói: "Vậy để thần thiếp hầu hạ hoàng thượng thay quần áo."
Ngón tay hắn ở trên mặt ta đột nhiên căng cứng, "Xem ra ái phi vẫn không bỏ được tật xấu lá mặt lá trái."
Ta cảm giác ngón tay hắn lạnh buốt, để trên cằm ta mang tới cảm giác mát lạnh, ta lại không dám giãy ra. Ngón tay hắn dọc theo cổ ta đi xuống, đi tới phía trên cổ áo, ngón tay chậm rãi vỗ về cần cổ của ta. Trong nháy mắt đó, ta thực sự cảm giác như hắn muốn bẻ gãy cổ ta. Không cần biết gương mặt tươi cười rạng rỡ bao nhiêu, ta vẫn mất tự chủ rụt cổ lại. Hắn nói: "Đây mới là phản ứng chân thật của nàng chăng?"
Ngón tay hắn chạy tới cổ áo, ta khẩn trương đến cả người cương cứng, lại nghe được xoạt một tiếng, có cảm giác mát lạnh đánh thẳng vào làn da, y phục trên người ta lại bị hắn xé nát. Không cần nhìn cũng biết, trên thân thể ta hiện giờ chỉ còn lại một chiếc yếm. Ta rốt cuộc cũng không duy trì nụ cười được nữa, hai tay khép lại, cố gắng giữ chặt xiêm y, muốn che chắn thân trên chật vật, lại cảm giác xiêm y vốn nguyên lành hiện giờ đã bị xé thành hai nữa. Hắn muốn làm nhục ta như thế, để ta từ trong ra ngoài đều cảm thấy nhục nhã. Ta cảm thấy như mình trở lại lúc mới vào cung, bị phạt quỳ ở trong đống tuyết giặt quần áo. Bông tuyết từ trên bầu trời tung bay rơi xuống, trong vòng mười thước không thấy một bóng người, bông tuyết bay xuống chậu nước giây lát đã tan ra, mơ hồ nghe đến bên cạnh có người đang cười mỉa, ta chỉ cảm thấy hoàng thành cao lớn như thế, bản thân mình lại hèn mọn mà nhỏ bé, nỗi tuyệt vọng trong lòng lai láng không thấy bến bờ.
Ta từng thề, sẽ vĩnh viễn không để cho mình có cảm giác như vậy nữa, nhưng khi cảm giác này dâng lên, lại như hồng thủy tràn qua bờ ruộng, vĩnh viễn không ngừng. Ta không tự chủ được quỳ xuống, bất chấp xiêm y rơi rớt trên sàn nhà bằng gỗ, nhìn ủng màu vàng sáng của hắn, cúi đầu nói: "Hoàng thượng, thần thiếp đáng chết, để thần thiếp hầu hạ hoàng thượng thay quần áo..."
Ta không phát hiện trong lời nói của mình đã mang theo tiếng khóc nức nở, ta cũng chẳng quan tâm bảo trì dáng vẻ nên có nữa.
Đầu gối hắn cong xuống, tay xoa bờ vai ta, vuốt ve da thịt lộ ra ngoài, khiến ta run rẩy từng trận, nói: "Cứ như vậy, đừng diễn kịch ở trước mặt trẫm..."
Hắn đứng thẳng dậy, nhàn nhạt mà nói: "Đứng lên đi, trẫm vẫn chờ nàng giúp trẫm thay quần áo đây."
Ta run run từ trên mặt đất đứng lên, ngón tay hơi run rẩy, đem hết toàn lực mới không để cho nước mắt tràn mi, lại không biết phải bắt đầu từ chỗ nào.
Hắn đột nhiên túm lấy ngón tay ta, đặt trên vạt áo mình, nói: "Nhanh một chút, trẫm cũng không có thời gian chờ nàng!"
Ta không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cắm đầu nhìn trước ngực hắn, giúp hắn cởi bỏ dây lưng y phục, nhưng sự tuyệt vọng hắn khơi ra, làm thế nào cũng không ngừng nghỉ. Ta đột nhiên có một loại tâm tình muốn bất chấp tất cả, thầm nghĩ hắn đã không muốn ta lấy lòng, ta cần gì phải lấy lòng nữa?
Y phục trên người hắn phần lớn là từ cục Thượng Cung mà ra, ta tự nhiên biết rõ kết cấu y phục, hiện tại đã không cần lấy lòng, liền như coi hắn như móc treo quần áo, nhanh tay nhanh chân giúp hắn cởi bỏ quần áo trên người, lại lấy quần áo trong ra giúp hắn thay đổi.
Trong lúc này, hắn cũng không nói mấy lời chua cay nữa, chỉ lặng lẽ phối hợp với ta.
Ta nghĩ, như vậy càng tốt!
Rốt cuộc cũng thay y phục xong, ta nói khẽ: "Hoàng thượng, đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi."
Hắn đột nhiên ôm lấy ta, đi vội đến bên giường, ném ta lên giường, lập tức đè lên. Ta nghe đến tiếng hắn thở gấp, ẩn hàm tức giận, giương mắt nhìn hắn, lại thấy đôi mắt hắn lạnh băng, mặt mũi như tượng khắc, không mang chút biểu tình nào. Ta sợ hãi trong lòng, mình lại chọc giận hắn sao?
Hay là người này vẫn cần phải lấy lòng mới được? Nhưng lấy lòng hắn lại nói ta dối trá, không lấy lòng, liền phẫn nộ bừng bừng, rốt cuộc hắn muốn thế nào?
Chiếc yếm cuối cùng trên người bị hắn xé xuống, lúc hắn xông tới, không có một chút dịu dàng, khiến ta lại cảm thấy vô cùng thống khổ, nước mắt ta ráng nhịn giữ trong hốc mắt , rốt cụôc cũng chảy xuống —— hắn muốn ta làm thế nào đây?
Ta đã khóc hai lần ở trước mặt hắn, cả hai lần đều không phải ta muốn thế. Lúc này, nước mắt với ta, cũng là một loại nhục nhã.
Hắn không nói một lời phát tác xong, liền kéo chăn nghiêng người ngủ. Thật lâu sau, ta mới chậm rãi xoay người sang chỗ khác, một mình một bên rơi lệ, khó khăn lắm mới đè ép cảm giác tuyệt vọng trong lòng xuống. Nghe thấy hắn ở bên cạnh hơi hơi thở gấp, ta đột nhiên nghĩ, vì sao hắn không đi, vì sao còn muốn cùng ta ngủ chung một giường?
Ta cảm thấy, dường như hắn thực sự có hứng thú nào đó với ta. Suy nghĩ này quanh quẩn ở trong đầu khiến ta lại dấy lên một tia hi vọng, giống như trước đây tuyết rơi đầy trời, mây đen tan đi vầng thái dương lại hiện ra, mà ta, cũng được miễn phạt, đến làm việc ở cục Thượng Cung.
Ta cho rằng, hắn không thích ta diễn kịch ở trước mặt hắn, là bởi vì ta lấy lòng không đủ giống, khiến hắn nhìn ra sự giả dối. Chỉ cần ta không ngừng cố gắng, sẽ có ngày hắn coi giả là thực, cảm thấy ta rất tốt. Bởi vì mới vừa rồi ta không lấy lòng, lại càng khiến hắn tức giận hơn, chọc hắn càng không thoải mái.
Sau khi phân tích, ta bình tĩnh lại, lúc trời tờ mờ sáng, mới mơ màng thiếp ngủ.
Nhưng có hắn ngủ ở bên cạnh, ta làm sao có thể ngủ ngon được, vẻn vẹn chỉ ngủ khoảng mấy nén nhang, ngày mới đã tới, liền nghe thấy Khang Đại Vi ở ngoài cửa nói: "Hoàng thượng, nên dậy thôi, có cần lão nô kêu người hầu hạ ngài thay quần áo hay không?"
Ta thở ra một hơi, lại nghe thấy người bên cạnh có động tĩnh. Quay mắt nhìn lại, không biết từ khi nào hắn đã quay mặt về hướng ta, đang mở mắt ra nhìn ta, thần tình biếng nhác, trong con ngươi đen nhánh không có sự phẫn nộ, chỉ mang theo chút mê mang, trên mặt lơ thơ mấy sợi tóc đen.
Ta liền nghe hắn chậm rãi nói: "Không cần, trước kia Ninh chiêu hoa là thượng cung, biết cách hầu hạ , có nàng là được rồi."
Xem ra bắt đầu từ tối hôm qua, hắn đã muốn ta hầu hạ đến nghiện rồi. Tối hôm qua ta hầu hạ khiến hắn giận tím mặt, còn chưa đủ sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
Thượng Cung- Vân Ngoại Thiên Đô
Historical FictionCâu chuyện cảm động về tuổi thanh xuân cùng giao tranh trong hậu cung: Thượng Cung Nguồn convert: Tàng thư viện Converter: Mhd Edit & Beta: Shin & Myumyu Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, cung đấu Một nữ nhân lạnh nhạt lợi dụng tất cả trong tay...