#15: Khéo léo biện giải lại chọc giận

397 3 0
                                    

  Thần trí Ninh Tích Văn lúc này đã khôi phục lại vài phần, cố gắng trấn định ngẩng đầu lên, "Hoàng thượng, gia tỷ và nô tỳ rất ít người thân, hiện giờ mẫu thân đi rồi, gia tỷ ở trong cung, vừa mới nhận được tin tức, vì vậy nên mới cùng nô tì đến đây bái tế. Về phần y phục nô tì đang mặc, là vì gia tỷ nói trong cung không giống những nơi khác, bất luận thế nào trang phục cũng phải chỉnh tề mới được. Y phục này ban ngày cũng không bắt mắt, đến buổi tối không biết vì sao lại... Cũng do nô tì thích quần áo đặc biệt, vì vậy mà vẫn chưa thay..."

"Đây là muội muội nàng?"

Nghe thấy ngữ khí Hạ Hầu Thần hòa hoãn, có vài phần thân thiết như khi ở bên các phi tần khác, tâm tư ta liền hoạt động, thầm nghĩ nếu như lúc này hắn nhìn trúng Ninh Tích Văn, cũng là trăm sông đổ về một biển. Không biết vì sao, lúc này, ta bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói có thể hình dung bản thân mình: tà tâm chưa tắt, sắc tâm đã nổi dậy. Một khi hoàn cảnh có lợi cho mình, liền liều lĩnh tìm kiếm cơ hội, đây có phải đặc điểm của ta không?

Ta nghĩ ngợi lung tung, thuận miệng đáp: "Khởi bẩm hoàng thượng, nàng là gia muội, mới vào cung mấy ngày đến thăm thần thiếp."

Hắn khẽ gật đầu, cất giọng vui mừng mà nói: "Nếu như thế, ngày hôm nay đám đại thần cũng không nghĩ ra cái gì, trẫm cũng không đợi nữa, bãi giá đến Lan Nhược hiên, trẫm cùng Chiêu hoa ngắm trăng uống rượu đi."

Vừa nghe nghe thấy ý chỉ này, ta liền cảm thấy trong đầu như có tiếng sấm vang lên, chấn động đến ta không dậy nổi. Sự tình làm sao có thể phát triển như vậy? Khang Đại Vi vừa nâng ta dậy, vừa khéo nói để Hạ Hầu Thần nghe thấy, "Nương nương, ngài đừng vui mừng đến không biết đáp lời nha."

Mặt ta không biểu tình, trong bụng thầm mắng, không chú ý trông thấy Hạ Hầu Thần bên cạnh, lại thấy khóe miệng hắn nhếch lên, thoạt nhìn rất là vui mừng. Tay Ninh Tích Văn lạnh buốt nắm chặt tay ta, ta quay mắt trông qua, lại thấy mắt nàng sáng lóng lánh, tuy là trong đêm tối, đôi mắt cũng tràn đầy sự kính yêu đối với nam tử kia. Ta thở dài một hơi, thầm nghĩ, hi vọng đêm nay Hạ Hầu Thần thật sự nhìn trúng nàng.

Lan Nhược hiên cách ngự hoa viên khá xa, ta không thấy Hạ Hầu Thần kêu người chuẩn bị kiệu, xem ra hắn chuẩn bị một đường đi bộ đến Lan Nhược hiên. Ta nhìn Khang Đại Vi, tựa hồ hắn cũng hoàn toàn quên mất chuyện này, chỉ biết vâng lời theo sát hoàng thượng đi về phía trước. Ta thấp giọng hỏi Ninh Tích Văn: " Chân muội có ổn không?"

Ninh Tích Văn khẽ gật đầu, mắt cũng không chớp nhìn bóng lưng Hạ Hầu Thần. Xem ra cái chân này là nhất thời nóng lòng, trong lòng khiếp sợ, tâm lý quấy phá, liền quăng tất cả lên cái chân bị thương.

Nhưng tình thế lúc này, chân nàng không có vấn đề, chân ta lại có chuyện, chỉ cảm thấy bắp chân mình hơi hơi giật, mềm nhũn. Chẳng qua mới hai ba tháng mà thôi, ta đã quên mất cái loại tình huống này, cũng cho rằng vĩnh viễn sẽ không gặp lại loại tình huống này nữa. Chẳng lẽ hôm nay phải chịu một lần đày đoạ như thế nữa sao? Ta nhìn Ninh Tích Văn bên cạnh, y phục như ánh trăng trong suốt bao phủ trên thân thể nàng, nổi bật nàng, khiến nàng trông vô cùng xinh đẹp, chỉ mong Ninh Tích Văn hăng hái tranh giành một chút, hấp dẫn ánh mắt hắn.

Khang Đại Vi mò tới, lặng lẽ nói với ta: "Ninh nương nương, ngài mệt mỏi sao? Nô tài đỡ ngài nhé?"

Ta bị Khang Đại Vi, Ninh Tích Văn một trái một phải lôi theo, chỉ đành bước nhanh hơn, nỗ lực cất bước đi về phía trước, càng tiếp cận thân ảnh Hạ Hầu Thần, ta càng cảm thấy thấy ngạt thở, bước chân không khỏi chậm dần, rồi lại bị Khang Đại Vi kéo về phía trước.

Tất cả mọi chuyện thật sự làm cho ta hi vọng đường đến Lan Nhược hiên vô cùng dài, vĩnh viễn cũng đi không đến đích, nhưng hôm nay không biết tại sao, con đường vốn rất dài, lại lập tức đến nơi. Tố Khiết dẫn theo mấy cung nữ ra đón, thấy hoàng thượng giá lâm, vui mừng nhướn mày, bận rộn kêu người chuẩn bị nước trà điểm tâm.

Bàn trà tinh xảo đặt dưới cây nguyệt quế, trên bàn có điểm tâm năm màu, trên cây quế có năm cái đèn lồng nho nhỏ(1)chiếu mặt đất sáng trưng lên. Hôm nay, thần sắc hoàng thượng coi bộ không tệ, Ninh Tích Văn bỏ sự nhát gan trước kia, ăn nói linh động hơn, thường xuyên nói đùa khiến hoàng thượng cười lớn. Ta yên tâm, thầm nghĩ hoàng thượng tới Lan Nhược hiên, vẫn là vì nàng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó gương mặt cũng tươi cười nhiều hơn, liền kiến nghị : "Hoàng thượng, muội muội của thần thiếp nhảy rất đẹp, hôm nay trăng đẹp hoa thơm, không bằng để gia muội múa một khúc trợ hứng cho hoàng thượng?"

Gương mặt tươi cười của Hạ Hầu Thần cứng lại, ngữ khí lại lạnh lùng, nói: "Thật không?"

Trong lòng ta máy động, liền nói: "Nếu Hoàng thượng không thấy hứng thú, thì coi như thần thiếp càn rỡ."

Ninh Tích Văn vốn đang tươi cười rạng rỡ, sau khi nghe chúng ta đối thoại, nụ cười vụt tắt, sắc mặt cũng tái nhợt. Ta thở dài một hơi trong lòng, xem ra, nàng đã trông đợi Hạ Hầu Thần quá nhiều, có lẽ đã có tình ý với hắn, Hạ Hầu Thần mới lạnh giọng một chút, đã khiến tinh thần nàng chấn động, chỉ mong lời nói cử chỉ của nàng đừng thất thường là mừng rồi.

Khang Đại Vi thường ngày thận trọng từ lời nói đến việc làm, ngày hôm nay không biết thế nào, lại mò tới nói với hoàng thượng: "Hoàng thượng, Ninh nương nương hiếm khi hứng thú như vậy, muội muội nàng cũng mới tới, muốn tỷ muội cùng vui cũng phải, không bằng.."

Lúc này Hạ Hầu Thần mới nói: "Muội ấy đã khiêu vũ, như vậy Ninh chiêu hoa hát đệm đi, đến bây giờ trẫm cũng chưa từng nghe nàng ca hát."

Ta ngẩn ra, bẩm: "Hoàng thượng, thần thiếp không am hiểu việc này. Từ mười ba tuổi tới nay, thần thiếp chỉ biết may áo chế vòng, sớm đã không nhớ phải ca hát như thế nào."

Hạ Hầu Thần nghe xong, sắc mặt trầm xuống, kéo dài giọng, "Thật không?"

Khang Đại Vi đứng bên cạnh hoà giải, "Nương nương, tùy tiện ca là được rồi, không cần quá câu nệ."

Ninh Tích Văn khó khăn lắm mới có được một cơ hội, thấy ta định cự tuyệt, gấp đến độ ghé vào tai ta thì thầm: "Tỷ tỷ, lúc ở nhà, không phải tỷ thích nhất là ngâm bài 《đạp ca (2)》* sao? Không bằng chúng ta nhảy bài đó?"

《 Đạp ca 》?

Ký ức xa xôi đột nhiên tràn về, quả thật, đó từng là bài ca ta thích ngâm nhất. Lúc đó, ta đang ở thời niên thiếu, mới mười hai mười ba tuổi, còn ôm ấp ảo tưởng về tương lai, lúc thêu thùa, liền thích nhẹ giọng ngâm nga bài hát này. Lúc đó, ta cũng từng học múa, Tết Trung thu, múa cho phụ mẫu và đại nương xem Đạp ca dưới ánh trăng, nhẹ nhàng múa, múa ra ảo tưởng và kỳ vọng của ta về vị hôn phu tương lai. Chỉ tiếc, sau tuổi mười ba đó, tất cả mộng đẹp đều tan biến, ta đã quên mất ta còn biết ca hát, còn có thể nhảy múa dưới ánh trăng.

Thấy không khí mới vừa rồi còn hòa hợp, bởi vì mặt Hạ Hầu Thần lại đen như đáy nồi mà cứng lại, ta đành nói: "Vậy thần thiếp xin cố gắng hết sức hát đệm cho gia muội."

Dù ta đã nói như vậy, sắc mặt Hạ Hầu Thần cũng chưa chuyển biến tốt, khuôn mặt tươi cười vừa nãy tựa như hoa quỳnh mới nở đã tàn.

Dù sao cách hắn đối xử với ta, bình thường vẫn như vậy, ta sớm đã quen rồi, cũng không chịu nhiều ảnh hưởng. Nhưng Ninh Tích Văn thì không như vậy, tâm tình nàng vừa mới tốt lên lại uể oải, khuôn mặt ngọt ngào tươi tắn hiện lên vài phần đau khổ, thấy vậy ta âm thầm lắc đầu. Vị muội muội này xem ra cũng là một viên ngọc thô khó thành châu báu, nhất thời ta mất hết hứng thú. Bộ dạng nàng thế này, dù cho có đưa nàng đến bên cạnh hoàng thượng, cũng không giúp được ta bao nhiêu, nếu như không thành công, liền quên đi thôi.

Vừa thả lỏng, trong lòng ta cũng bình thản hơn, nói: "Muội muội, muội cứ tận lực mà múa là được. Đã mười năm nay, tỷ tỷ chưa hề ca hát, nếu như làm hỏng, hoàng thượng cũng sẽ không trách tội chúng ta đâu."

Hạ Hầu Thần không giận còn cười, "Trẫm không gặp nàng nhiều ngày, nàng vẫn như vậy, không thay đổi chút nào, trước khi làm chuyện gì, trước tiên phải tìm đường lui cái đã."

Ta không tự chủ được phản bác lại một câu, "Thần thiếp vốn là người như vậy, hoàng thượng cũng không phải không biết."

Lời thốt ra khỏi miệng, ta mới cả kinh. Tại sao ngày hôm nay ta không có được chút cẩn thận của thường ngày, dám nói ra lời như vậy? Chẳng lẽ bởi vì hôm nay hoàng thượng ở Lan Nhược hiên tươi cười nhiều hơn một chút, lá gan của ta liền lớn lên?

(1) Đèn lồng nhỏ:↑

(2) Đạp ca: Một hình thức nghệ thuật dân gian vừa múa vừa hát có từ đời Hán, thịnh hành nhất là vào đời Đường. Các bạn có thể xem thử ở đây↑  

Thượng Cung- Vân Ngoại Thiên ĐôNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ