Chap 3.

9.9K 729 99
                                    

Trên đường từ sân bay trở về, Yoongi không nói lấy một lời. Ánh mắt cứ hiện lên một nỗi hận nhất định. Điều này cho thấy, anh yêu Yujin đến nhường nào. Wonhyeon ngồi ghế bên cạnh cũng chỉ biết im lặng, cô biết lúc nảy Yoongi chỉ vì tức giận nhất thời nên mới cư xử như vậy.

- Lúc nảy cho tôi xin lỗi đã lôi cô vào chuyện riêng của tôi.

- Không sao đâu. Tôi hiểu mà. Anh...yêu cô ấy đến vậy sao?

Yoongi quay sang nhìn Wonhyeon rồi tiếp tục nhìn về phía trước. Ánh mắt ấy đã thôi oán trách mà chỉ đọng lại là nỗi buồn từ sâu thẳm đáy lòng.

- Cô đã từng yêu ai đó suốt 7 năm chưa?

- Chưa. Chúng tôi chỉ được 3 năm thôi mà tôi đã thấy lâu đó.

- Tôi và cô ấy đã yêu nhau 7 năm chỉ còn vài ngày nữa thôi là chúng tôi sẽ mừng kỉ niệm năm thứ 8. Nhưng cô ấy lại đột nhiên chia tay...tôi cũng không biết phải làm gì nữa. Giữ cũng giữ rồi...cô ấy vẫn muốn đi thì cứ để cô ấy đi vậy.

- Hai người vẫn còn yêu nhau mà. Sao lại chia tay chứ? Không chừng có hiểu lầm gì thì sao?

- Không có hiểu lầm gì cả. Cô ấy chia tay bởi vì tôi chỉ là một đại thiếu gia ăn bám gia đình và.....sống dựa vào cô ấy.

- Sao chứ?

- Bỏ đi. Đi uống với tôi không?

- Anh mời đó nha.

Wonhyeon mĩm cười. Nụ cười dịu ngọt giống như Yujin lúc trước vẫn hay cười cùng Yoongi. Anh cũng không biết vì sao mình lại có thể tâm sự hết ra nỗi lòng cùng Wonhyeon, nhưng cô thật sự đáng tin để anh trút bỏ muộn phiền vào lúc này.

- Không đến FIRE à?

- Không. Tôi muốn đến DOPE. Mà cô xem ra cũng rành những quán bar ở Seoul hả?

- Đâu có. Tại tôi hay đi cùng bạn nên biết chút thôi. Mà tôi là đến để giải trí không phải giải sầu.

Yoongi cười khẩy rồi cho xe vào bãi đậu ở quán bar DOPE. Không gian nơi đây cũng không kém FIRE, chỉ là nơi đây cũng chứa nhiều kỉ niệm giữa anh và Yujin nên anh muốn đến đây thêm một lần nữa.

- Sao anh gọi nhiều vậy? Uống hết không đó?

- Cô không định uống với tôi sao?

- Ai nói. Tôi uống nhiều lắm đó nha.

Wonhyeon cầm chai rượu chưa kịp khui thì Yoongi đã giữ tay cô lại.

- Chỉ cần ngồi đây với tôi thôi.

Nói rồi anh giật lấy chai rượu trên tay Wonhyeon. Nhìn Yoongi uống hết chai này đến chai khác, Wonhyeon vẫn chỉ im lặng ngồi bên cạnh mà không ngăn anh lại. Bởi vì cô biết nếu lúc này anh không trút được hết nỗi lòng thì sẽ không bao giờ quên được nữa. Những lúc thế này thay vì ngăn cản thì tốt nhất cứ để anh uống đến khi say không còn nhớ gì nữa. Tỉnh dậy sẽ là một khởi đầu mới. Có lẽ chất cồn đã ngấm vào cơ thể, Yoongi bắt đầu cảm thấy choáng, anh chẳng thể nhìn rõ mọi thứ nữa, tâm trí không đủ sức để nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa, nhưng trái tim vẫn còn đau lắm.

[Fictiongirl] Tha Thứ Cho Anh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ