Chap 2.

10.6K 769 27
                                    

Sáng hôm sau....

Wonhyeon tỉnh dậy, đầu vẫn còn đau ê ẩm. Bỗng cô giật mình khi trên người mình trống trải chỉ có chiếc áo sơ mi trắng khoác lên, cô vò đầu cố nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua nhưng vô ích, cô chẳng thể nhớ được gì. Bất chợt Yoongi bước vào phòng, Wonhyeon vội kéo chăn che người lại. Anh bước vào với chiếc quần Jean đen bó sát rách vài đường và chiếc áo sơ mi sốc xếch cút áo còn chưa được cài hết.

- Đây là đâu?

- Khách sạn.

- Nè....anh đã làm gì tôi hả? Tên háo sắc này...sao anh dám...

Wonhyeon ném mọi thứ có thể vào người Yoongi. Anh bực tức ngồi xuống giường giữ tay cô lại.

- Cô bị gì vậy hả? Cô đã thấy cái khách sạn nào như vậy chưa? Dù đạt chuẩn quốc tế cũng không lộng lẫy như vậy đâu nha.

Wonhyeon lấy lại bình tĩnh rồi nhìn xung quanh. Đúng thật là căn phòng này rất hoành tráng. Cả những chiếc đèn treo trên trần nhà cũng được thiết kế tỉ mĩ, đây chẳng khác gì một cung điện nguy nga. Có nói quá không nhỉ? Nhưng nơi đây quả thật rất đẹp. Wonhyeon lắc mạnh đầu rồi nhìn lại mình.

- Nhưng sao tôi lại ăn mặc như vậy? Quần áo của tôi đâu?

- Tối qua cô uống say quá nên nôn ra khắp người, may mà tôi vẫn chưa đặt cô xuống giường nếu không giờ này chiếc giường của tôi đã theo bộ quần áo của cô vào đống rác.

- Cái gì? Anh đã ném quần áo của tôi vào sọt rác sao?

- Tôi sẽ mua cho cô bộ đồ mới. Mà cô không biết uống thì thôi đi, bài đặc xen vào chuyện người ta chi vậy?

- Ai nói chứ...tại .....tại tôi....mà nè, có thật là anh không làm gì tôi không đó?

- Nếu tôi muốn làm gì cô thì đừng nói là tối qua, ngay cả bây giờ...lúc cô đang tỉnh táo....cô...cũng không thoát được đâu.

Yoongi vừa nói vừa tiến gần đến Wonhyeon, suýt nữa thì anh đã chạm môi cô. Anh cũng chẳng hiểu tại sao, ở Wonhyeon lại có sức hút đến như vậy. Nhưng khi vừa nhìn thấy tấm ảnh anh và Yujin đặt trên đầu giường, anh lại vội vàng đứng dậy, sắc mặt cũng lập tức thay đổi. Yoongi bước đến tủ đồ, trong đó treo đầy quần áo của cô, khắp nơi trong phòng đều là kí ức về Yujin. Anh lặng đi một chút rồi chọn lấy một bộ đưa cho Wonhyeon.

- Thay đồ đi, chắc là vừa với cô.

- Gì vậy? Tủ đồ của anh sao lại có đồ của con gái? À...chắc là của bạn gái anh hả?

- Đừng hỏi nhiều.

- Có phải cô ấy không?

Wonhyeon chỉ vào tấm hình trên đầu giường rồi đưa mắt nhìn Yoongi. Ánh mắt của anh khiến Wonhyeon e dè rút tay lại, rồi chầm chậm  bước xuống giường.

- Giờ thì không phải.

Cứ tưởng anh sẽ cáu gắt nhưng không ngờ anh lại dịu giọng trả lời cô. Lúc này Wonhyeon mới thở phào nhẹ nhỏm mà đi vào phòng tắm. Chiếc áo sơ mi trên người như thể bao trọn lấy thân người nhỏ bé của cô, nó quá rộng. Trông cô lúc này thật đáng yêu, nhất là khi cô nở nụ cười như vừa được chiều chuộng mua cho thứ mình muốn.

[Fictiongirl] Tha Thứ Cho Anh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ