Chương 2

11.9K 212 1
                                    


Sóc Phong rất cố chấp, mà Kiều Y Y cũng rất kiên trì, hai bên chính thức giằng co.

Mùa đông ở trên núi có sương mù dày đặc, mãi đến lúc mặt trời lên cao, sương mù như một thiếu nữ ngượng ngùng chậm rãi tản đi, Kiều Y Y vừa đi dạo trên núi, vừa hít thở không khí trong lành.

Thực vật mang theo hơi thở trong lành phất phơ qua chóp mũi của cô, cô nhăn mặt, nhíu mũi, giống như không muốn mùi hương thơm ngát ấy rời khỏi mình, giày của cô giẫm lên lá rụng phát ra tiếng sột soạt, chưa đến gần bờ sông thì đã thấy một người đàn ông đang đứng nghiêm, dường như anh đã phát hiện ra cô.

"Này, biết tôi tới đây, tại sao anh không có phản ứng?" Kiều Y Y cố ý vỗ mạnh vào bờ vai của anh, vậy mà anh vẫn như ông già đang ngồi thiền, không có chút sợ hãi nào vì sự xuất hiện của cô.

Kiều Y Y kiêu ngạo bắt đầu quấn quít làm phiền, Sóc Phong đánh phải nói lời chia biệt với những ngày tháng tươi đẹp của mình, thỉnh thoảng cô lại xuất hiện bên cạnh anh, giống như là Vịt Donald nói om sòm, hình như không nói được lời nào thì sẽ bệnh chết.

"Ừ." Anh thản nhiên đáp một tiếng, mặc dù biết mình lên tiếng cũng không có cách nào ngăn cản cô không ngừng liến thoắng.

"Câu cá?"

Cây cầu gỗ nhỏ bắc qua dòng suối nhỏ, Sóc Phong đưa đến bàn gỗ, ghế xếp, rất hài lòng ngồi ở chỗ đó, anh ta bắt chéo hai chân, một tay chống cằm, một tay cầm cần câu, giống như đang ngủ gật, vừa giống như đang thả câu.

"Giữa mùa đông thì có cá gì chứ!" Kiều Y Y đến gần bờ sông, cẩn thận quan sát thật lâu rồi đưa ra kết luận.

"Ừ." Anh không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận, giống như một người máy, chỉ biết nói những câu đơn giản.

Cô cảm thấy không thú vị dựa vào bàn gỗ, mặt cô hơi đỏ, cô ho nhẹ một tiếng rồi nói, "Chuyện đó, cám ơn anh đã giúp đỡ." Nếu không phải là anh, chắc cô đã bị con rắn kia hù đến chết rồi.

Sóc Phong vẫn không thay đổi, lời nói hơi tàn nhẫn, "Đã nhiều ngày như vậy, cô mới nhớ tới, xem ra cô so với việc tôi câu cá còn chậm hơn!"

Hả! Người đàn ông này...... Được rồi, cô thừa nhận mình là bị dọa sợ đến choáng váng, phải qua mấy ngày, cô mới ý thức được anh đã cứu cô một mạng, còn có......

"Anh đã nhìn thấy cả người tôi, tôi còn chưa tìm anh để tính sổ đây!" Thì ra là vì nguyên nhân như vậy, cô cũng không biết có nên cám ơn anh ta hay không!

Con mắt Sóc Phong khép hờ mở ra, ánh mắt nhìn trên người cô, hết một vòng, không có hứng thú gì nói: "Vậy tôi cho cô xem lại?"

Siêu cấp vô địch không biết xấu hổ! Kiều Y Y cắn môi dưới kìm nén những lời định nói, cô phải bình tĩnh, phải có khí phách, không được dễ dàng bị anh ta chọc giận như vậy?

Cô nhìn lên bàn ăn, lấy một miếng bánh mì nướng từ trong mâm, để vào miệng ăn thật thùy mị.

Cần câu bất động đột nhiên bị giật mạnh mấy cái, ngay lập tức Sóc Phong nhìn mặt nước yên tĩnh, xung quanh yên tĩnh đến mức Kiều Y Y có thể nghe được nhịp thở của mình, thậm chí cô còn quên nhai, làm một phần nhỏ bánh mì mắc kẹt ở cổ họng.

[Full] Chỉ Muốn Làm Ông Xã Của Em Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ