Từ sau hôm được ba Jinie tư vấn dặn dò các kiểu, Jungkook cũng chẳng có vẻ gì gọi là muốn thực hiện mấy chuyện - mà đối với bé là rất rất hoang đường kia cả. Nhưng rồi mấy ngày tiếp theo, bé trông thấy Jimin với Taehyung vẫn cứ bám lấy nhau riết, chẳng chịu đoái hoài gì đến bé nữa. Bé ngăn cản không được, bé buồn bực, bé lại bó gối suy nghĩ hết mấy ngày liền.
Ba Jinie vốn tinh ý, thấy hai đứa con nhỏ - một thì ủ ê buồn rũ suốt ngày cuộn mình trong phòng, một thì cực kì thờ ơ chẳng thèm quan tâm gì đến đứa còn lại - liền lên kế hoạch tổ chức ngay một chuyến đi chơi nho nhỏ vào dịp cuối tuần, cốt là để thắt chặt lại tình cảm đang rơi ở mức báo động của hai đứa. Trẻ con mà, cứ được đi thăm thú khắp nơi này nọ là lại mê đến quên hết cả trời đất luôn ấy.
Quả đúng như ba Jinie nghĩ, kế hoạch hiệu quả không ngờ, được tin đi chơi là hai đứa trẻ khoái lắm, mới sáng sớm tinh mơ đã háo hức ôm sẵn hành trang chuẩn bị lên đường rồi, còn tíu tít trò chuyện cùng nhau nữa cơ.
Sau khi nghía hết một vòng sở thú thì cũng quá trưa, gia đình nhỏ bèn dừng chân tại một gốc cây xanh mát để ăn lót dạ. Hai đứa trẻ dường như vẫn chưa thoát khỏi thế giới động vật muôn màu kì thú, cứ liến thoắng cái miệng bàn tán với nhau suốt thôi, mãi mà vẫn chưa ăn xong. Ba Joonie và ba Jinie hài lòng lắm, cứ ngắm hai đứa con nhỏ dễ thương mà cười, bao nhiêu mỏi mệt dọc đường dường như đều tan biến thành hư vô hết.
Ăn xong, gia đình nhỏ yên ổn nghỉ ngơi, nhìn ngắm cây cối xanh mát xung quanh đung đưa theo từng nhịp gió nhẹ thổi qua, lắng nghe tiếng nước suối róc rách chảy từ những khe đá mấp mô, tất cả mọi thứ đều mang đến cho người ta một cảm giác bình dị mà thư thái khó tả.
Bỗng dưng Jungkook nghe thấy giọng nói rờn rợn phát ra từ đâu đó, bé mới nhìn chung quanh để tìm kiếm thì thấy ngay một căn nhà ma nằm ở khuất trong đám cây um tùm.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong trí não non nớt của Jungkook. Bé biết Jimin nhát lắm, nhiều lần bạn bè trong lớp thi nhau đem chuyện ma ra kể, thằng nhóc nghe xong mà xanh cả mặt, đêm về toàn phải nhờ ba Jinie dắt đi vệ sinh chứ chẳng dám đi một mình. Mà mỗi lần như thế, chỉ cần Jungkook xáp lại hù nhẹ một cái là thằng nhỏ đã sợ đến co rúm cả người, thiếu điều hét lên thảm thiết giống như mấy diễn viên trong phim kinh dị nữa thôi, trông rõ hài.
Mặc dù bây giờ Jimin và bé đã có vẻ thân thiết trở lại, nhưng điều đó cũng không đủ để xoa dịu tâm hồn đã bị tổn thương trầm trọng của bé đâu. Bé là một người phân định rất rõ ràng nhé, chuyện nào ra chuyện nấy, ừ thì đã làm lành với Jimin rồi đấy, nhưng hờn thì vẫn cứ hờn thôi, ai bảo thằng nhóc dám bỏ đi theo Taehyung rồi làm lơ bé suốt mấy ngày liền. Bé phải páo chù! Mà ngẫm đi ngẫm lại thì giờ đúng là cơ hội quá tốt luôn. Bé sẽ vào căn nhà ma kì dị đó cùng với thằng nhóc, vừa có thể hù nó cho hả cơn giận tích tụ suốt bấy lâu nay, vừa có dịp để thể hiện cái sự dũng cảm hơn người của bé này, để cho thằng nhỏ lác mắt, không còn đem cái tên nhóc Taehyung đáng ghét kia ra so sánh với bé nữa.
Nghĩ rồi, bé hào hứng lắm, quay sang nhìn hai người ba thân yêu của bé bắn aegyo nhiệt tình, chỉ tay về phía căn nhà u ám rồi nhỏ giọng năn nỉ.

BẠN ĐANG ĐỌC
[KookMin] Những mẩu chuyện nhỏ nhặt
FanfictionChuyện về bé Jimnie và bé Kookie 6 chuổi.