Chương 4

1.6K 47 1
                                    


"Bọn họ, cậu định làm như thế nào?" Bọn họ cư nhiên là chỉ Hùng Bưu cùng Hùng Tiểu Diệp, Lam Linh không thèm nhìn Hạo Huân mà hỏi.

"Trước hết tới nhà em vậy." Bốn phía mọi vật đều bị tổn hại, nơi này nhất định người không thể ở. Hạo Huân tính toán đem họ tới nhà mình, như vậy hắn cũng có nhiều cơ hội để theo đuổi Hùng Bưu.

Về nhà Lam Linh, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, ba năm cũng đủ cho hắn hiểu Lam Linh rất ghét người khác ở nhà mình, lúc ẩn lúc hiện, cho dù là hắn trừ phi có chuyện tất yếu nếu không bản thân tuyệt đối sẽ không đến nhà của Lam Linh. Cũng không phải nhà Lam Linh có bao nhiêu khủng bố, chủ yếu là Lam Linh không thích người khác quấy rầy mình.

"Kia đi thôi." Lam Linh đang muốn xoay người rời đi, lại bị một đạo âm thanh kêu dừng lại.

"Từ từ, cái kia, vừa rồi sao các người đưa chi phiếu cho bọn họ? Các người sao lại vô duyên vô cớ đưa tiền? Chẳng lẽ cả hai cũng thiếu bọn họ?" Chính là nhìn hai người không giống như vậy, Hùng Bưu không khỏi nghi hoặc.

"Cậu không nói với cậu ta?" Thấy phản ứng của Hùng Bưu, Lam Linh không khỏi nhíu mày.

"Ha hả, em nói với Tiểu Diệp." Hạo Huân xấu hổ cười hai tiếng, vừa rồi Hùng Bưu vẫn sững sờ, cậu như thế nào lại biết được?

"Tiểu Diệp, hắn nói gì với em?" Nghe thấy lời nói của Hạo Huân, Hùng Bưu vội vàng hỏi em gái Hùng Tiểu Diệp của mình.

"Nga, chính là Hạo ca giúp chúng ta trả nợ." Mà vừa rồi, Hùng Bưu không phải thấy Hạo Huân đưa chi phiếu cho những người ấy sao?

"Cái gì? Giúp chúng ta trả nợ? Điều này sao có thể, là chúng ta thiếu bọn chúng tiền, đâu phải họ thiếu đâu! Không được, anh sẽ đem chi phiếu đem về cho bọn họ, em trước hết hãy trông chừng bọn họ đi, anh sẽ mau chóng quay trở lại!" Không để cho Hùng Tiểu Diệp có cơ hội phản bác, Hùng Bưu đã hướng ra cửa mà chạy.

"Anh!" Mắt thấy Hùng Bưu sẽ chạy ra ngoài cửa, Hùng Tiểu Diệp vội vàng la lên. Hạo Huân nhanh chóng kéo cậu trở lại, không khỏi thở ra một hơi. Nếu mà Hùng Bưu cứ chạy đi lấy chi phiếu, cậu không bị bọn chúng đánh chết mới là lạ!

"Anh làm gì? Mau thả tôi ra! Tôi muốn đem chi phiếu trả lại cho anh, tuy rằng tôi ít đọc sách, nhưng tôi hiểu đạo lý vô công bất thụ lộc! Anh mau thả tôi ra !" Lúc nhỏ cha đã dạy không thể vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người khác, phải hiểu được tri ân báo đáp. Vừa nghĩ đến Hạo Huân có thể táng gia bại sản mà thay bản thân mình trả nợ, Hùng Bưu trong lòng gấp đến nỗi không biết phải làm thế nào cho phải.

"Cậu đừng vội, hãy nghe tôi nói, nợ là tôi tự nguyện thay cậu trả, cậu không nên chạy tới chỗ những người đó." Hạo Huân gắt gao ôm Hùng Bưu vào trong lòng, chỉ sợ buông tay ra cậu sẽ chạy tới đám người đó mà đòi lại chi phiếu. Hắn thật sự rất sợ.

"Đúng vậy a, anh, anh nghe Hạo ca nói đi, anh ấy không cần anh chạy tới chỗ bọn chúng lấy chi phiếu trở về, huống hồ em cũng không hy vọng anh lại bị bọn chúng đánh." Húng Tiểu Diệp vội vàng nói.

"Tiểu Diệp, em tại sao có thể nói lời như thế! Ba ba thường xuyên dạy chúng ta có ơn phải biết báo đáp, hơn nữa kia năm trăm vạn cũng không phải là số nhỏ, nếu hắn bởi vì năm trăm vạn bị táng gia bại sản, em bảo anh buổi tối như thế nào ngủ được!" Nghe thấy lời nói của Hùng Tiểu Diệp, Hùng Bưu không khỏi tức giận nói. Lại không biết lời nói của cậu mới để cho ba người đây buổi tối ngủ không yên giấc.

[ĐM] LUYẾN TÂMWhere stories live. Discover now