Chương 7

1.2K 43 0
                                    

"Tôi không có đáp ứng cô. Hơn nữa lúc ấy tôi muốn gọi cô lại để nói rõ là hiểu lầm, chính là lúc ấy cái gì cô cũng không nghe thấy mà cứ thế bước đi." Hùng Bưu không rõ ràng đã đáp ứng nhu cầu gì của cô mà Uông Uyển Ngưng nói cậu đã đáp ứng?

"Hiểu lầm? Cậu nói tôi hiểu lầm cái gì?" Nghe thấy Hùng Bưu nói vậy, Uông Uyển Ngưng khó hiểu nhăn mi tú lệ.

"Cái kia, tôi..." Nhìn thấy mọi người đều nhìn cậu, Hùng Bưu chần chờ. Nhiều người như vậy, cậu nói ra sẽ không được tốt a?

"Cậu có chuyện gì mau nói!" Bị bộ dạng ấp a ấp úng của Hùng Bưu làm Uông Uyển Ngưng không kiên nhẫn mà ngắt lời.

"Đúng vậy nha, anh, người ta đã nói như vậy, anh cứ nói đi." Hùng Tiểu Diệp mặc kệ lời Hùng Bưu nói ra có khiến Uông Uyển Ngưng phải xấu hổ hay không, dù sao việc đó cũng không liên quan tới nàng.

"Ừ. Cái kia, kỳ thật cô hiểu lầm, tôi không có thích cô." Nghe thấy em gái nói thế, Hùng Bưu gật đầu nói.

Nghe Hùng Bưu nói, nhất thời tất cả mọi người đều ngây cả ra. Uông Uyển Ngưng không thể tưởng tưởng được Hùng Bưu lại có thể cự tuyệt mình, làm cô như trò cười trước mặt mọi người! Điều này làm sao cô còn mặt mũi nhìn người khác?

"Vậy cậu lúc ấy sao lại đỏ mặt?" Chẳng lẽ không phải cậu thích cô sao?

"Cái kia, đó là bởi vì... A Huân!" Nghĩ đến nguyên nhân Hùng Bưu đỏ mặt lúc đó Hùng Bưu không khỏi lại tiếp tục đỏ mặt, xa xa lại nhìn thấy thân ảnh của Hạo Huân mà sợ hãi kêu lên.

Mọi người hướng ra phía tầm mắt của Hùng Bưu, ai nhìn Hạo Huân cũng ngây ngẩn cả người vài giây. Đúng là một nam nhân xuất sắc! Thấy hắn tao nhã đứng trước mặt Hùng Bưu, tiếng nói khàn khàn làm cho mọi người không khỏi say mê.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Nhìn Hùng Bưu, Hạo Huân hướng tới Hùng Tiểu Diệp hỏi.

"Còn không phải chuyện hôm qua em nói với Hạo ca, bất quá hiện tại mọi việc đều đã được giải quyết." Thấy Hạo Huân đến, Hùng Tiểu Diệp cũng lắp bắp kinh hãi. Nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người đều ngốc lăng, trên mặt lại nở nụ cười. Hạo Huân đúng thật là có nụ cười phi phàm a!

"Kia đi thôi." Cầm tay của Hùng Bưu, không nhìn đến quanh mình có bao người mà cùng Hùng Bưu xoay người rời đi.

"Từ từ, Hùng Bưu, cậu nên nói rõ ràng đi?" Uông Uyển Ngưng đang trong thời gian ngây ngốc mà kịp phản ứng hô lên, còn không có đem nói nói rõ ràng đã muốn đi? Nào có chuyện tốt như vậy!

Liếc mắt nhìn cánh tay bị Hạo Huân nắm lấy, Hùng Bưu lại đỏ mặt, huống chi hiện tại Hạo Huân cũng đã ra mặt? ! Trầm mặc hồi lâu, Hùng Bưu mới ngây ngô nói: "Dù sao. . . Dù sao không phải như cô nghĩ."

"Cậu..." Uông Uyển Ngưng muốn nói gì đó nhưng khi nhìn đến ánh mắt lạnh băng của Hạo Huân, thân thể lại không thể khống chế được mà run rẩy.

"Nữ nhân ngu ngốc, cô nên thu hồi ý niệm ngu xuẩn trong đầu đi, nếu không đừng trách tôi." Ánh mắt lạnh băng, lời nói âm trầm, lúc này Hạo Huân lãnh khốc không một tia tình cảm. Mà ngay cả Hùng Bưu cũng bị dọa tới ngây ngẩn cả người.

[ĐM] LUYẾN TÂMWhere stories live. Discover now