Chương 19: Oan gia

14 0 0
                                    

Đêm đó cô lại trở lại giấc mơ vẫn hay gặp. Bóng lưng ấy vẫn mờ mờ phía trước, Ngọc đuổi theo mãi không được, rồi cô lại bị vấp ngã. Cô khóc vì cảm thấy bất lực, giật mình tỉnh giấc thì nước mắt đã ướt đầm gối. Thở dài ,cô phải đứng dậy chuẩn bị đi làm, hôm nay Ngọc sẽ có tương đối công việc phải giải quyết. Cô bù đầu bù cổ suốt buổi sáng đến tận 11 rưỡi thì có tiếng điện thoại. Cô nhìn màn hình thấy tên của Nghĩa, thở dài cô đành nhấc máy:

- Em giờ đi ăn trưa với anh đi!

- Ơ, không được, em còn chưa xong việc.

- Ừ thế anh đợi em dưới chân công ty.

- Không, hôm nay em không có thời gian để đi ăn trưa.

- Không biết, anh cứ đợi ở đây, em không xuống thì anh không về.

Cô tức anh ách, Nghĩa cho mình cái quyền cứ tự quyết mọi chuyện không cần biết ý kiến của cô thế nào. Cô không biết phải làm gì, nhìn qua cửa sổ xuống đường cô nhìn thấy bóng của Nghĩa đang đứng tựa vào chiếc xe oto của anh. Đã vậy cô sẽ để anh ta đứng đó. Cô đi làm tiếp công việc của mình cho đỡ bực, cắm cúi làm 20 phút sau cô chợt nhớ ra lại cửa sổ nhìn thì anh ta vẫn đứng đó. Cô ngạc nhiên, Nghĩa không phải là một người kiên nhẫn, ngày xưa chỉ cần đợi cô 5, 10' là anh ta đã cáu gắt ầm ĩ. Kiểu này ngó chừng không được, chắc là cô phải xuống nói với anh ta đi đi. Nghĩ vậy, cô cầm lấy cái điện thoại trên bàn rồi đi xuống. Tiến đến chỗ Nghĩa, cô định cất tiếng nói với anh hãy đi về đi, hôm nay cô bận thì Nghĩa đã mở cửa xe bảo cô:

- Em lên xe đi!

- Em, em rất bận, hôm nay em không có thời gian đi ăn trưa.

- Em không thôi được đâu, nếu em không đi với anh, chiều anh lại đến tìm em.

- Anh bị làm sao thế? Tôi không muốn đi với anh. Cô thực sự sợ Nghĩa.

Nghĩa nhỏ giọng:

- Anh chỉ mời em đi ăn trưa thôi mà, em đi với anh một chút thôi!

Cô nghĩ cứ dùng dằng ở đây thì thật bất tiện, người ở công ty cô trưa ra vào rất đông. Cô đành theo Nghĩa lên xe, Nghĩa hỏi cô thích ăn gì, cô nói ăn gì cũng được. Nghĩa đưa cô đi một quán cơm niêu văn phòng. Hai người gọi đồ rồi ngồi ăn, cô nhai trệu trạo, Nghĩa thì cũng không ăn nhiều lắm. Anh hỏi cô:
- Em làm ở công ty mới này có ổn không?
- Cũng được.
- Em có phải đi công tác xa nhiều không?
- Cũng không nhiều, cả năm chắc 3-4 lần thôi.
- Sao em lại nghỉ chỗ cũ?
Chả lẽ cô lại phải kể lể với anh đủ mọi chuyện từ chuyện cô bị chèn ép ra sao, cô bị bắt tăng ca như thế nào à? Kể ra thì giải quyết được gì chứ? Cô chỉ nói ngắn gọn:
- Công việc không phù hợp nữa nên em phải thôi.
Nghĩa nói:
- Công ty anh đang muốn tuyển người làm marketting cũng phụ trách tổ chức sự kiện cho công ty. Nếu em muốn, anh có thể giới thiệu em về đó, công việc sẽ ổn định hơn, thu nhập sẽ khá hơn.
Cô cười thầm, làm sao cô về công ty anh làm được, ở đó để cô suốt ngày phải gặp cái cô gái tên là Dương luôn cho cô là có lỗi cứ day dẳng làm phiền cô à? Ngọc từ chối:
- Em làm ở đây rất tốt, cảm ơn anh!
Bỗng có tiếng cười to của một phụ nữ, tiếng đổ vỡ của bát đũa ở phía sau vang lên, cô quay đầu lại nhìn thì không ngờ đó lại là Định. Định lại đang say khướt, người phục vụ đang mất hết kiên nhẫn muốn đuổi Định ra ngoài vì cô đang cầm những chiếc bát chén trên bàn vứt xuống đất gây nên cả một cảnh tượng hỗn loạn. Ngọc chỉ ngây người nhìn Định, qua một thời gian không gặp mà trông Định khác hẳn, Định không còn cái vẻ đẹp lồ lộ, cuốn hút như những làm trước. Cô ấy ăn mặc quần áo xộc xệch, hai mắt trũng sâu, mặt đầy những vết đỏ. Không hiểu có linh tính hay sao, lúc đó Định quay đầu lại nhìn thấy Ngọc. Định như găm chặt ánh mắt vào cô, ánh mắt hơi hoang dại giận dữ. Định tiến tới chỗ bàn của cô và Nghĩa cất tiếng:
- À, chào cô bạn cũ của tôi. Hôm nay cậu đi cùng anh chàng nào đây? Mồi câu mới à?
Mặt cô đỏ lựng, Nghĩa nhíu mày nhìn cô rồi nhìn Định. Nghĩa hỏi:
- Cô là ai vậy? Cô có quen Ngọc à?
- Tôi là ai ư? Định rít lên, anh thử hỏi cái người ngồi trước mặt anh xem tôi là ai? À tôi là bạn cô ta, không, giờ cái đó là vứt đi rồi, tôi là người bị cô ta cướp chồng.
Cô sững người không phản ứng kịp với Định. Cô chỉ lắp bắp:
- Cậu...cậu.
- Sao? - Định quắc mắt lên - Tôi làm sao? Cô định chối à? Tại sao cô lại cướp Nam của tôi? Vì cô, anh ta vứt tôi như vứt một miếng ghẻ lau. Cô thì có gì ghê gớm chứ? Cô cũng chỉ là đồ bị chồng bỏ định đi cướp chồng của người khác à? Mà giờ cô lại còn ve vãn cả người khác nữa. Tôi sẽ đi nói với Nam, mắt anh ta bị mù rồi. Cô thì có gì là tốt đẹp chứ? Tại sao anh ta đòi bỏ tôi để yêu cô?

Chạy trốn khỏi anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ