Stigma

40 8 0
                                    

Phải, tôi là một kẻ tội đồ. Một kẻ đã bị Chúa trời khắc một vết nhơ và đáng bị người đời xa lánh. Tội ác của tôi, không thể nào dung thứ được. Không thể!

Tội ác, cái tội ác mà tôi đã mất bao công sức để chối bỏ, giấu diếm. Nỗi dày vò này, ngày qua ngày đang làm tổn thương tôi, cả về thể xác lẫn tinh thần. Đớn đau ngày một đậm sâu em có biết. Cực hạn của sự chịu đựng rồi em ơi...

Giá như tôi có thể trải tấm lòng mục nát này ra với ai đó. Bất lực. Giọt lệ vỡ òa. Khóc. Ngay lúc này, điều duy nhất tôi có thể làm là van lơn em. Xin em, hãy hiểu cho tôi, dù chỉ một chút...

Em à, thủy tinh vỡ vụn rồi, nào còn có thể lành lại nữa đâu, phải không? Mảng tâm hồn của tôi bây giờ và của em sau này hệt như thủy tinh đã vụn vỡ vậy. Những mảnh thủy tinh đó đang găm cảm giác hổ thẹn này vào tôi, làm tim tôi nhức nhối ngày qua ngày. Chẳng thể yên.

Bé bỏng như em mà lại phải hứng chịu cho lầm lỡ của kẻ tội đồ tôi đây.

Em bé bỏng. Làm ơn đừng khóc nữa có được không. Đừng khóc nữa mà hãy tra khảo tôi đi. Tra khảo sự yếu mềm hèn nhát trong tôi ngày ấy đi em. Hỏi nó xem "Tại sao lại đối xử với em tàn nhẫn thế?", hỏi đi em?!

Bỏ đi. Tại sao tôi phải nói với em chứ? Thế này rồi thế kia. Tổn thương mỗi lúc một hằn sâu, em còn ngây thơ quá, tâm hồn em còn trong sạch nào đã bị tôi vấy bẩn, vậy làm sao em có thể hiểu được cơ chứ?

Hãy cứ để những mảnh vỡ nát mãi mãi không thể nào hàn gắn được của thủy tinh cứa lên da thịt, cứa vào tim tôi đi. Cứ để tôi chịu sự dày vò đó đi. Chỉ mong em đừng bao giờ bị hệ lụy.

Mỏng manh như em mà lại phải trả giá cho những lầm lỗi của kẻ tội đồ tôi đây.

Ngàn lần, vạn lần xin lỗi em. Em bảo tôi là nguồn cơn của mọi tội lỗi. Biết phải biện minh bao nhiêu và thế nào thì em mới thấu đây?

Ngàn lần, vạn lần xin lỗi em. Dẫu cho tôi có khỏa lấp đến đâu cũng không thể xóa nhòa vết dơ ấy. Chỉ trừng phạt mỗi tôi thôi được không, để em yên, làm ơn?

Nên rằng hãy khóc đi, khóc cho hết đi. Rồi sau đó lau đi cả giọt lệ còn đọng lại nơi khóe mi tôi nữa.

Ánh sáng đó, vạch trần tội ác nơi tôi rồi. Vết thương lòng chưa khép miệng kia vẫn đang âm ỉ rỉ máu. Ánh sáng đó, giết dần giết mòn tôi bằng những nhát cứa sâu dần.

Làm thế nào để kẻ tội đồ tôi đây nhận được sự ân xá cơ chứ? Làm thế nào đây?

▪▪▪▪▪▪▪▪

"Tên?" - Kim Tae Hyung
"Tuổi?" - 21
"Cha mẹ?" - Trẻ mồ côi.

Phải, em ơi, là trẻ mồ côi em nhé. Một lời dối trá. Đúng, là tôi đã nói dối.

Tôi và em vẫn còn chị gái và người bố bạo hành nghiện rượu. Nhưng đây chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, là bề nổi của tảng băng chìm thôi em ơi. Tôi thực sự đã chán ngấy với hình ảnh những vỏ lon, chai bia rỗng lăn lóc vô định dưới sàn nhà, với cảnh bạo hành như loài cầm thú của ông ta đối với chị rồi. Tôi đã coi ông ta sống không bằng chết, không còn thuộc về gia đình của mình nữa rồi. Vậy nên... tôi đã làm cái chuyện đó.

Khi những mảnh vỡ của chai bia rỗng găm vào não ông ta, tôi vừa nghẹn họng, nhưng cũng đồng thời lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Giải thoát. Tôi giải thoát cho chị rồi em ơi! Chính tay tôi đã giải thoát cho chị và cho chính tôi nữa.

Nhưng chị, chị ngất lịm dưới chân tôi. Chị sao vậy, chị không cảm thấy nhẹ nhõm sao?

Rồi tôi như chợt choàng tỉnh. Tôi làm gì thế này ? Tôi vừa... giết bố mình sao? Tôi bỏ chạy, không biết là đã chạy bao lâu, bỏ đi được bao xa nữa. Chỉ biết là tôi đã trốn vào một xó xỉnh của một khu ổ chuột ẩm thấp nào đó, cố dùng nước để xóa đi những vệt máu khô trên tay, cố xóa đi vết nhơ của đời mình.

Huyng, tôi cần huyng. Tôi vụng về đưa đôi tay đang run bần bật vẫn chưa sạch vết máu của mình vào túi áo rút điện thoại ra, ấn gọi huyng ấy.

Tút...tút...tút...

Không ai bắt máy. Huyng đã bỏ tôi lại sao? Vào thời khắc này sao? Namjoon huyng đã bỏ đi, để mặc tôi một mình, đấu tranh tư tưởng trong sự đau khổ, đăn vặt.

Thâm tâm tôi như bị ai đó đấm liên tục vậy. Đây là thực tế. Thực tế là tôi đã mất đi người mẹ, thực tế là tôi vừa giết bố, thực tế là thiếu bóng của Namjoon, tôi trở nên thảm hại như này đây.

▪▪▪▪▪▪▪▪

Một chú chó trắng. Tôi thích chó lắm. Tôi và nó cùng nhau chơi đùa vui vẻ. Nó như một chỗ để tôi trút hết tâm sự của mình vậy. Nhẹ nhõm thật đấy!

Đâu...đâu rồi. Chú chó trắng, biến đâu mất rồi..? Và trên đầu tôi, là song sắt sao? Phải rồi, tôi, kẻ tội đồ với một tâm hồn cằn cỗi, mục rữa đang bị giam cầm trong song sắt mang tên thực tế.

▪▪▪▪▪▪▪▪

Làm ơn cho tôi một cuộc gọi cuối được không? Tôi đã nói thế đấy. Họ đồng ý. Tôi gọi cho Namjoon một lần nữa.

Tút...tút...tút...

Và một lần nữa, không ai bắt máy.

Namjoon đã bỏ tôi đi thật rồi. Tôi cô độc thật rồi. Những vết thương ngày càng rỉ máu trong nội tâm.

▪▪▪▪▪▪▪▪

Tôi phải đi rồi em ơi. Tôi phải bỏ lại em ở nơi đây rồi. Nơi đây mang vết nứt đầu tiên ám ảnh về người cha chúng ta. Nơi có cây trụ chống đỡ tuổi thơ tôi, nơi mỗi cá thể của sự đen tối phải bị tiêu diệt ngay trước khi nó trở thành chính mình. Nơi sâu thẳm, nơi cốt yếu của số phận tôi đã từng đi qua những trải nghiệm khinh hoàng như vậy. Những vết nứt rồi cũng sẽ toạc ra và trở nên rách rưới. Những vết nứt đó, thật sự không thể khép miệng, thật sự không thể lành lại để rồi được đưa vào quên lãng.

Tôi phải đi rồi em ơi. Ngoài hai từ 'xin lỗi' vô dụng ra, kẻ vụng về vốn từ nghèo nàn như tôi chẳng còn biết diễn tả bằng ngôn từ nào khác để thể hiện sự hối cải này với em như nào nữa... Tôi xin lỗi, vì đã làm vấy bẩn tương lai trước mắt của em, tôi của những tháng ngày đã cũ ạ! Thực lòng, xin lỗi em...

_____ Tiin _____

Based on song lyricsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ