Má có một cây đàn, và một cuốn sổ tay.
Jinyoung đã luôn nhìn thấy nó từ năm lên bốn, gói cẩn thận trong chiếc khăn tay của má, cất vào một chiếc túi thổ cẩm nhỏ xíu có đính một cái khuy màu xanh dương cùng hàng chữ nhỏ được thêu tỉ mẩn ở góc phải, "thân tặng người yêu". Khi Woodam hỏi má trong đó viết gì thế, má chỉ cười, "Không có gì đâu con." Nụ cười hiền lành như nắng đang tan, khóe miệng má dãn ra, mắt má cong cong. Những nếp nhăn nơi khóe mắt xô lại với nhau của má làm Jinyoung đương ngồi gần đó nhớ đến những sợi dây đàn ghi ta, kéo lại gần nhau rồi lại buông ra, đập vào ngón tay đến là buốt rát. Nhớ một ngày mang sách vở đến nhà Sewoon học, được bạn kéo tay rồi tủm tỉm cười, "Biết hát không, tớ đệm đàn cho cậu hát." Tiếng đàn của bạn mộc mạc trong veo, bạn hồi ấy hẵng vụng về lắm, lỗi nhịp sai nốt hoài. Bạn cười, "tớ không có giỏi đâu", nhưng Jinyoung vẫn nhớ vẻ mặt bạn cùng những ngón tay nhỏ nhắn khi ấy khi lướt trên những sợi dây đàn, miệng ngân nga bài hát nào Jinyoung không rõ.
"Jinyoung ấy," bạn cười, khóe miệng bạn cũng đẹp như của má, nhưng đôi mắt bạn thì có màu nâu trong veo và đôi khi Jinyoung thấy nó buồn thương đến lạ, "chẳng mấy khi tớ thấy Jinyoung mở miệng nói gì." Những sợi dây đàn xô lại với nhau, rồi bạn buông tay khiến chúng bật lên một âm đục ngầu và có gì hằn học, Jinyoung không biết là do mình nghĩ thế hay do bạn cố tình.
Còn Sewoon, Jinyoung nghĩ ngợi, chẳng bao giờ thấy nụ cười bạn lan đến mắt. Ngẩn ngơ nhìn mái đầu bạn lúc lắc, nắng chiếu từ gót chân đến mắt cá, lan đến chiếc gấu quần xắn ống thấp ống cao rộng thùng thình và đã bạc màu của bạn, Jinyoung mơ màng đưa tay chạm vào lớp nắng vàng chói lóa. "Thì Sewoon cũng thế còn chi." Tiếng ai khua nước ven sông nghe đến não nề, rồi đau buồn buổi ban chiều bị phá tan bởi tiếng Youngmin rống em ơi nếu mai không yêu nữa, mua chai thuốc chuột uống cho rồi đời bằng giọng Nghệ An trầm và đặc sệt. Bạn ngoảnh ra, ngó chấm đỏ nhỏ xíu đương xa dần, khuất sau những con ghe cùng tiếng hát đang dần lẫn lộn vào tiếng chợ sông. Bạn cười buồn buồn, gật đầu một cái. Nắng kéo từng sợi dài trên lòng bàn tay bạn, rồi gãy vụn khi bạn cuộn những ngón tay nhỏ nhắn lại. "Cũng chỉ đến thế mà thôi."
Jinyoung nhớ một ngày khi Sewoon không đàn nữa. Hỏi, bạn chỉ cười bảo tại bạn bận. "Bận yêu à?", không phải đâu, bạn chối, miệng lại cười. Jinyoung không còn nhìn chăm chăm vào khóe miệng bạn nữa, chỉ thấy trong mắt bạn có những tia u sầu vương lại hệt như đôi mắt má.
Tự lúc nào, bạn đã biết cong mắt khi cười. Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt Sewoon giống hệt như những tia nắng trong nụ cười của má, mong manh và tan ra rất vội. Dẫu nó luôn hiền hòa và ấm áp yêu thương, nhưng không hiểu sao khi soi vào đó Jinyoung chỉ thấy buồn. Nhắm mắt lại, Jinyoung nhìn thấy nụ cười của má lẫn vào với nụ cười của bạn, và dù cố đến bao nhiêu Jinyoung cũng chẳng thể tìm được bất cứ tia hạnh phúc nhỏ nhoi nào bên trong.
Chẳng hiểu sao điều đó lại khiến Jinyoung rơi nước mắt. Vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời má, khi nhìn má nắm chặt tay mình và bật ra hơi thở cuối cùng, "Xin lỗi mấy đứa, vất vả vì má cả đời rồi", nụ cười với khóe mắt nhăn nheo lại hiện lên trên khuôn mặt đẹp và nữ tính đến lạ thường của má. "Đừng vì má mà khóc chứ," má cười khi thấy Shihyun đã bắt đầu sụt sịt, "mấy đứa là phước lành cuối cùng ông trời cho má."