CHAP 2:

66 7 11
                                    


Vì phòng ngừa Yoon Dujun cùng cô gái kia đi cái nhà hàng nào đấy, Yong tổng mặt không đổi sắc mà gọi cho tổng giám hạng mục ở dưới lầu, bảo hắn tuyên bố đêm nay tăng ca đến rạng sáng.

Tổng giám: "..."

Tổng giám kiên cường hỏi: "Yong tổng... Lý do đâu?"

Lý do ?

Junhyung vừa nghe hai từ này liền bốc hỏa, thanh âm vừa buồn vừa bực vừa lạnh : "Tự, mình, nghĩ !"

Nói xong, hung tợn mà cúp điện thoại, người ngã vào ghế xoay một mình sinh khí, chân đá bàn công tác bằng gỗ phát ra âm thanh bang bang vang.

Hắn là thật nghĩ không ra cái lý do chia tay chó má kia !

Gần đây sinh hoạt buổi tối vô cùng hài hòa, làm đồ ăn cũng không xuất hiện tình huống tiêu chảy nào, Junhyung cắn răng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ ra một lý do, mà cái lý do này lại khiến hắn càng thêm nổi trận lôi đình —— Yoon Dujun chán thượng hắn rồi.

"Thao!" Hắn khống chế không được mà đạp một cước lên mặt bàn, căm tức rồi lại ủy khuất mà che hai mắt của mình, "Ta còn chưa có chê mi điểu trường (trym dài =]]), mà mi đã bắt đầu chê ta."

Junhyung bực mình đến muốn giết người, nhưng hắn lại biết rõ ràng, đây là chuyện không có biện pháp tránh né.

Bọn họ là người yêu ở chung đã vài năm, nếu muốn lớn nhất hạn độ mà bảo chứng tình cảm chất lượng, biện pháp tốt nhất là kết hôn, sau đó sinh một tiểu hài nhi, đem ái tình vốn không thể tồn tại lâu dài mà chuyển hóa thành thân nhân chi gian ràng buộc. (Ý nói là mối quan hệ ràng buộc vì đứa con)

Nhưng này hoàn toàn cũng là tối không có khả năng biện pháp, không nói trước Junhyung không thể sinh hài tử, chỉ là kết hôn điểm này, hắn liền không thể thỏa mãn bạn lữ.

Đương nhiên, đổi lại là Junhyung của mấy năm trước, hắn có lẽ sẽ cười nhạo loại thuyết pháp này, vẻ mặt khinh thường, nhưng mà thậ không may chính là, đây là Junhyung của vài năm sau, hắn đã nếm qua mùi vị lãng phí thời gian của tình yêu, thật sâu hiểu được thế nào là cảm giác bất lực.

"Lần này có khả năng thật sự là hết thật rồi..." Junhyung chuyển mặt, rũ mắt, ngực co đi co lại, buồn đến phát đau.

Đến rạng sáng, hắn cũng không có tâm tình đi ngăn đón Yoon Dujun , một người thất hồn lạc phách mà đi đến bãi đỗ xe, lên xe một mình u buồn mốc meo.

Vài giây đồng hồ sau, hắn đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm thân ảnh Yoon Dujun cùng cô gái kia, u buồn cô đơn lúc trước đều hóa thành căm giận ngút trời.

Đã sắp rạng sáng ! Mới chia tay có một ngày, tên kia thế nhưng, tên kia dám...

Trong nháy mắt đó hắn cơ hồ nghĩ muốn bẻ đoạn tay lái, hung hăng chạy đến, giẫm chân ga nghiền chết này đôi cẩu nam nữ này ! May mắn phía sau có tiếng còi xe mãnh liệt gọi lý trí của hắn về, Junhyung đành phải đập một cái lên ghế cho hả giận, sau đó phát động động cơ, âm thầm mà lái mà đi theo.

Dọc theo đường đi, Junhyungvẫn luôn bị vây ở trong trạng thái phẫn nộ, trong lòng hung tợn, lăn qua lộn lại mà nghĩ, đợi lát nữa nếu bọn họ thật muốn đi khách sạn, hắn đạp chân ga một cái nghiền chết cả hai, tốt nhất là đánh bay luôn cả đầu của Yoon Dujun .

2JUN - CHIA TAY RỒI KHÔNG QUAY LẠIWhere stories live. Discover now