Chương 150: Hôn lễ 2

261 3 0
                                    


  Đèn chiếu trong phòng hướng tới người đang giảng giải, khuôn mặt Tô Tiểu Mễ như nổi bật lên. Lâm Khải ngồi ở phía dưới nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lóng lánh tự tin của cô, trong công việc, biểu hiện của cô luôn rất dễ dàng triển lộ sáng tạo cùng tư tưởng, hắn thích nhìn bộ dạng tự tin của cô.

Bên trong công viên, quán rượu cùng phòng ăn xa hoa, yên lặng, xinh đẹp sáng tạo, giống như đặt mình vào một nơi khác giữa đô thị ồn ào, có phẩm vị, có năng lực tiêu phí, đây cũng là một loại dự án đặc biệt Dung Khoa hiện đang theo đuổi.

Những dự án khai phát bất động sản mới đã không còn khuếch trương, mà là chuyển sang chủ đề làng du lịch, quán rượu, phòng ăn, cũng là tương lai Dung Khoa muốn chuyển hướng đầu tư, kinh doanh bất động sản tầm trung ở Trung quốc đang ở thời điểm thoái trào.

Đối tượng Bạch Gấm bán cao ốc cũng nhận được sự đồng tình, Lâm Khải nhìn cô, cảm giác người phụ nữ này không đơn giản, tựa như hắn cảm thấy Thôi Viên Viên cũng không đơn giản.

Thôi Viên Viên, hắn luôn có một loại cảm giác mạc danh kỳ diệu, giống như đã biết qua, nhưng là một loại quen biết lạnh nhạt.

An Ôn tổng kết từ thiện cũng là tương đối đặc sắc, hơn nữa trước mắt đã lấy được ảnh hưởng thật tốt, hai trường học được xây dựng ở Tây Tạng cùng Tân Cương, đều lấy danh nghĩa Dung Khoa.

Phương án cho từ thiện, phần lớn ý tưởng đều là phương án của Tô Tiểu Mễ, cô nhìn lại cái gì cũng không có phát biểu, bởi vì cô cùng An Ôn trong lòng đều biết rõ sự việc là như thế nào.

"Cuối cùng, tôi muốn nói cho các vị một tin tức tốt, CEO của Dung Khoa vào ngày mười lăm tháng tới sẽ cùng Lãnh Tĩnh Thi tiểu thư cử hành hôn lễ, đến lúc đó nhất định mở tiệc lớn mời các vị tham dự!"

Phía dưới truyền đến một hồi tiếng vỗ tay, bên cạnh đã có đổng sự đang nói chúc mừng chúc mừng. . . . . . Tô Tiểu Mễ chẳng qua là cúi đầu hướng về phía computer, hình như là sửa sang lại phương án, nhưng là hình ảnh trong đó lại cũng chưa hề đụng tới, ngồi ở bên cạnh cô Bạch Gấm hết thảy đều nhìn thấy.

Tin đám cưới, không tới nửa giờ, làm cho mọi người ở Dung Khoa sôi nổi bàn tán.

"Lâm tổng của chúng ta muốn kết hôn, lần này hoàn toàn chết tâm rồi, làm sao lại kết hôn a. . . . . . "

"Nữ xinh đẹp, nam đẹp trai, một nhà có tiền, một nhà có quyền, thật là Kim Đồng Ngọc Nữ, thiên duyên tiền định a ! Trên thế giới này thật là TMD chuyện hoàn mỹ!"

"Nghe nói Lãnh Tĩnh Thi mang thai, không trách được hôn lễ vội vàng, thì ra là như vậy!"

"Cũng là mang thai máu thịt của Lâm gia rồi, thật là tốt số, gả vào nhà giàu có, sống chết đương nhiên là trọng yếu nhất a. Thật là làm cho người người hâm mộ cùng đố kỵ . . . . . . Yêu cầu của tôi chỉ là một người đàn ông có chút kinh tế, trời cao cũng không ném cho, thật là làm cho người ta chưa hết giận nữa à . . . . . "
________________________

Bên trong phòng giải khát.

"Tiểu Mễ, em mới vừa nói chính là phương án kia rất độc đáo, công ty chúng ta có phải hay không muốn chuyển hướng mới?" Bạch Gấm vừa khen phương án của cô vừa tùy ý hỏi.

"Em không rõ ràng lắm, phía trên yêu cầu em làm gì em liền làm đó." Cô cười tùy tiện trả lời.

Bạch gấm cũng cười trở lại " Chị vừa tới không bao lâu, rất nhiều chuyện đều không rõ ràng, đặc biệt là đối với một số hạng mục mới của công ty, em cũng biết mà, trước mắt chị nhận lấy đều là phương án trước kia của công ty, hiện tại phòng bất động sản này mặc dù vẫn còn rất quan trọng, nhưng cũng rất mau sẽ bão hòa, đặc biệt là hôm nay gặp phương án mới em trình bày, chị dự cảm công ty có thể thật muốn đầu tư nhiều vốn hơn chuyển sang mảng mới này."

"Cái này em cũng không rõ lắm, bất quá coi như chuyển hướng, khẳng định cũng là những người cấp cao trong công ty quyết định, nhân viên nhỏ bé như chúng ta chỉ có thể thi hành thôi." Có một số chuyện, cô biết, không nên nói tuyệt không thể nói.

Bạch Gấm cũng không tiếp tục hỏi nữa, cô như thế nào lại không biết Tô Tiểu Mễ chính là cố ý giấu giếm, bởi vì này căn bản cũng không phải là Thôi Viên Viên giao cho cô làm, mà là Lâm Khải trực tiếp phân phó. Những dự tính về cái công viên kia, chuyển nhượng đất v.v. . muốn từ trong miệng cô moi ra thông tin đoán chừng là không thể nào.

Bạch Gấm đổi đề tài tùy ý tám chuyện hôn sự của Lâm Khải cùng Lãnh Tĩnh Thi, Tô Tiểu Mễ chẳng qua là thiển thiển cười, sau đó bưng ly cà phê lấy cớ bận rộn rời đi phòng giải khát.
____________________________

Phòng làm việc của An Ôn.

"An tổng, ngài tìm tôi!" Tô Tiểu Mễ đi tới trước mặt bà hỏi.

"Tô chủ quản gần đây gầy rồi, cũng nên nghỉ ngơi nhiều lo bồi bổ mới phải." Bà nhìn Tô Tiểu Mễ, trong ánh mắt có một tia đắc ý.

"Cám ơn An tổng đã quan tâm."

"Con tôi muốn kết hôn, tôi hi vọng Tô chủ quản có thể hiểu chuyện, nhìn biểu hiện của Tô chủ quản trong công việc, hẳn là một người hiểu chuyện, tôi nguyện ý cho cô thêm một cơ hội nữa, suy nghĩ cho kỹ về việc rời đi nơi này." Suốt hội nghị, ánh mắt Lâm Khải chưa từng rời đi Tô Tiểu Mễ, mà ánh mắt kia của Lâm Khải khiến bà lo lắng, bởi vì bà nhìn ra được con trai của mình đã lạc vào trong đó, hắn đồng ý kết hôn chỉ là bởi vì Tĩnh Thi mang thai con của hắn.

Tô Tiểu Mễ chính là một quả bom nổ chậm, cho nên vô luận như thế nào, bà cũng muốn mang quả bom này rời đi thật xa.

"Thay Lâm tổng cùng Tĩnh Thi tiểu thư cảm thấy cao hứng, cũng chúc mừng bọn họ. ý tứ của An tổng tôi hiểu, bất quá tôi chính là kiên trì ở lại, cám ơn ý tốt của An tổng!"

"Tô Tiểu Mễ, cô đừng có mà không biết xấu hổ!" An Ôn đột nhiên biến sắc, căm tức nhìn Tô Tiểu Mễ," Tĩnh Thi đem cô đối đãi như chị em tốt, khi cô bị tôi khai trừ, nó còn thay cô cầu cạnh, để cho cô ở lại Dung Khoa, nếu để cho nó biết cô cùng vị hôn phu của nó có quan hệ như vậy, cô không cảm thấy nó sẽ rất đau lòng sao?"

Tô Tiểu Mễ quay đầu đi chỗ khác, ngó ra ngoài cửa sổ, khi cô không nói gì, cô phát hiện mình càng ngày càng thích ngắm cảnh ngoài cửa sổ rồi. Cô khát vọng bầu trời bên ngoài, nơi đó thật tự do!!!

"Hiện tại con tôi sẽ phải kết hôn, mà cô. . . mộng làm Lâm thiếu phu nhân cũng nên tỉnh lại đi! Nếu như tôi là cô sẽ thức thời lấy tiền rời đi, tìm một người đàn ông tốt sống an nhàn qua nửa đời sau." Bà hòa hoãn trở lại, hi vọng Tô Tiểu Mễ có thể từ trong mộng thức tỉnh.

"Thật xin lỗi, An tổng. Tôi vẫn là câu nói kia, đến lúc nên đi tôi một phân tiền cũng sẽ không lấy, dĩ nhiên, tình cảm của Tĩnh Thi cùng Lâm Khải tôi tuyệt đối sẽ không đi phá hư. Tôi sẽ làm xong bổn phận của tôi, không gây phiền toái cho Lâm gia." Tô Tiểu Mễ cam kết, bất kể An Ôn có tin hay không, cô nói được sẽ làm được.

An Ôn nhìn cô quật cường như thế, thật muốn tát cho cô một cái.

"Nếu như An tổng không có việc gì nữa, tôi xin phép đi trước!" Cô cười nhạt thối lui khỏi phòng của An Ôn.

An Ôn âm lãnh ánh mắt bắn thẳng đến phía sau lưng của cô, đây là lần thứ hai cô dám cự tuyệt bà, sẽ không còn có lần thứ ba đâu! Tô Tiểu Mễ! Cô chỉ cần có một chút xíu ý niệm thôi, tuyệt đối bà sẽ làm cho cô đau đến không muốn sống, mà An Ôn bà cũng tuyệt đối sẽ làm cho Tô Tiểu Mễ biết hai chữ hối hận là viết như thế nào.


Chương 151: Con của cô là. . .!!!!

Ở trong một bệnh viện phụ sản tư nhân xa hoa.

Sắc mặt Lãnh Tĩnh Thi từ ấm áp như ánh mặt trời đột nhiên biến thành đen tối như mây đen, tay cô siết vạt áo thật chặt.

"Dì xác định đó là sự thật?" Nói đến lời này, môi của cô đã hơi run rẩy, đôi môi màu phấn hồng từ từ trở nên có chút thâm đi.

"Tĩnh Thi, là thật, kết quả kiểm tra đúng là con của con đúng là. . . tâm thai!" Sắc mặt vị bác sĩ trung niên cũng không tốt chỗ nào, chuyện như vậy xảy ra ở trên người một người phụ nữ, nhất định là rất đau lòng, huống chi là trên người một người nóng lòng muốn có đứa bé.

"Dì Lưu. . ." Hốc mắt Lãnh Tĩnh Thi dần dần ướt át.

"Tĩnh Thi, chớ khổ sở, đứa bé này và con vô duyên với nhau, hãy chờ đợi vào đứa tiếp theo. Con còn trẻ, nhất định rất nhanh sẽ lại mang thai." Bà nhẹ giọng an ủi

"Tại sao phải như vậy? Tại sao. . .???" Cô không muốn tiếp nhận sự thật này, vốn là mượn đứa trẻ này kết hôn cùng Lâm Khải, mà bây giờ đột nhiên bị chứng thật là thai chết. Nếu để cho An Ôn và Lâm Khải biết, không chừng sẽ rất thương tâm, thậm chí ngay cả hôn lễ cũng sẽ bị hoãn lại, cô không thể đợi thêm nữa!

"Tình trạng thân thể của con bây giờ không phải là rất tốt, còn có, trước kia con từng sanh non, điều này cũng là một trong những nguyên nhân, gần đây có phải con dùng thuốc cấm kỵ gì không?" Bà thử dò xét một chút

Lãnh Tĩnh Thi nghe xong, sắc mặt càng âm trầm, một số hình ảnh không chịu nổi trước kia nhanh chóng tràn vào đại não, tái diễn ở trong đầu lái đi không được.

"Dì Lưu, về chuyện thai nhi của con, xin người giữ bí mật thay con, tạm thời con chưa thể lấy đứa bé ra được." Cô không có trực tiếp trả lời bác sĩ Lưu, mà là trực tiếp nói lên mục đích của mình cho đối phương biết.

"Tĩnh Thi, con như vậy là vì cái gì? Nếu đã xác định là thai chết rồi, tại sao còn phải để lại trong bụng?" Bác sĩ Lưu không hiểu nhìn cô, thậm chí có một ít lo lắng thay cô.

"Dì Lưu, đây là chuyện của con, tự con sẽ xử lý tốt." Sắc mặt của cô mặc dù trắng bệch, nhưng giọng nói dần dần thong thả "Con biết dì Lưu vẫn hi vọng con của người vào trung học XX, chuyện này, chỉ cần một cú điện thoại của mẹ con khẳng định là có thể giải quyết, người nói có đúng hay không?"

Cô nặn ra một nụ cười tái nhợt, sau nụ cười lại cất giấu đầy rẫy âm mưu cùng dã tâm.

"Cái này là dĩ nhiên, nếu như có một cuộc điện thoại của mẹ con, nhất định là không có vấn đề." Trên mặt của bà lập tức thay vào là một nụ cười tươi rói, phải biết trung học XX là tượng trưng quý tộc và quyền lực, không phải trường học mà con cái của người có tiền và làm quan bình thường có thể đi vào.

"Nếu dì Lưu đã rõ ràng như thế, như vậy chuyện này con nghĩ dì Lưu cũng sẽ biết phải làm sao, phải không?" Thanh âm nhỏ nhẹ mềm mại của cô lại vang lên một lần nữa, giờ phút này, không thể nhìn ra cô vưa mới là người phụ nữ biết được mình mang thai chết lúc nãy.

"Dĩ nhiên, cái này con yên tâm, thân thể con tất cả đều bình thường." Bà phối hợp cười, nhưng vì ý thức cơ bản nhất của bác sĩ bà vẫn khuyên: "Nhưng giải phẫu này nhất định phải làm, không thể để quá lâu, bằng không không tốt với thân thể con, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến việc thụ thai trong tương lai của con."

"Dài nhất là bao lâu?" Cô ẩn nhẫn hỏi.

"Không thể vượt qua mười ngày, bằng không sẽ có nguy hiểm." Bác sĩ Lưu trả lời.

"Con đã biết, về chuyện của con khổ cực Dì Lưu rồi, trong vòng mười ngày, con nhất định sẽ đến nơi này, về phần là tới dưới tình huống gì dì Lưu nhất định sẽ xử lý rất khá, con tin tưởng người!" Cô hơi đứng lên, nụ cười trên mặt biểu hiện rất đẹp.

"Dì biết, chuyện này trừ con và dì ra, sẽ không có người khác biết, ngay cả chồng của dì cũng không thể biết, trong vòng mười ngày tới nơi này, con tới vì lý do gì chính là lý do đó." Bà cười nhẹ, có một số việc, chỉ cần phối hợp đối phương một chút liền có thể lấy được thứ bà tha thiết ước mơ, tại sao không làm như vậy đây?

Hai người tự hiểu trong lòng, rời đi trong lúc cười nói, thai nhi đều bình thường, các y tá vẫn nói chúc mừng, bác sĩ Lưu cũng nói chúc mừng.

An Ôn gọi điện thoại tới, Lãnh Tĩnh Thi đè xuống nút trả lời, ngọt ngào nói: "Mẹ!"

"Tĩnh Thi a, kiểm tra như thế nào?" An Ôn quan tâm hỏi .

"Bác sĩ nói tất cả bình thường." Cô cười hì hì ở đầu điện thoại này.

"Như vậy là tốt rồi, tối hôm nay về nhà ăn cơm, Khải cũng sẽ trở lại, để cho hắn ở cạnh con lâu chút." Bà cười trả lời.

"Dạ được! Con trở về Dung Khoa lấy ít đồ, sau đó tan ca chung với mẹ và Khải." Cô cười ngọt ngào.
____________________________

Phòng làm việc của Lâm Khải.

"Lâm tổng, anh tìm em!" Tô Tiểu Mễ cười nhạt.

Hắn đem một phần văn kiện đặt ở trước mặt cô, nhàn nhạt nói: "Sau khi xem xong, em đi làm giúp anh!"

Tô Tiểu Mễ cầm văn kiện lên xem, sắc mặt kinh ngạc không nói nên lời, văn kiện cơ mật như vậy lại giao cho cô làm?

"Lâm tổng, cái này em sợ rằng không thích hợp?" Cô nhàn nhạt trả lời, sau đó đem văn kiện đặt ở trước mặt của hắn.

"Anh nói em thích hợp thì em thích hợp." Ánh mắt Lâm Khải là tín nhiệm, hắn đang bồi dưỡng cô, bồi dưỡng cô đến chức vị rất cao.

"Nhưng Lâm tổng, anh biết, em cũng không thích làm những việc thế này." Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng giải thích, đối với những dự án có phần cao cấp này, cô cũng không phải đặc biệt có hứng thú, càng đến phía trên càng sẽ thân bất do kỷ, cũng sẽ càng mệt mỏi.

"Hiện tại bên cạnh anh đã không còn người đặc biệt tín nhiệm, hai trợ thủ anh tín nhiệm nhất một ở nước Pháp, một ở Australia, mà em, là người trước mắt anh tín nhiệm nhất ở Dung Khoa!"

Lâm Khải nói là lời thật, bên cạnh hắn trừ Jackson, còn dư lại cũng chỉ là quan hệ cấp trên và thuộc hạ bình thường, đây cũng là nguyên nhân tại sao nhiều chuyện như vậy hắn cũng nguyện ý giao cho Tô Tiểu Mễ đi làm, cô có tiềm lực cũng như năng lực để thực hiện những việc này.

"Lâm tổng, một chút đường sống thương lượng cũng không có sao?" Cô vẫn còn vùng vẫy giãy chết.

"Tô Tiểu Mễ, anh nhớ trước kia em từng nói, em nguyện ý ở Dung Khoa kiếm nhiều tiền hơn cho anh, bây giờ là cơ hội cho em biểu hiện, nếu như chuyện này làm tốt, chúng ta chuyển hướng thành công, anh đáp ứng em một năm sau thả em đi!" Một câu nói thật nhẹ, thật nhạt " Một năm sau thả em đi" nhưng lúc nói ra những lời này, ánh mắt hắn nhìn cô thật đau thương, ẩn nhẫn có, đau đớn có. . .

Tô Tiểu Mễ nhìn hắn, cô từ trong mắt hắn thấy được thương cảm trước nay chưa từng có, thậm chí còn có nhu tình. Chỉ cần làm tốt việc này, một năm sau hắn liền để cô đi?

"Ý của anh là thả em rời đi Dung Khoa, hiệp ước của chúng ta cũng không còn hiệu lực sao?" Cô xác định hỏi.

"Đúng vậy, em có thể nghỉ việc, có thể kết hôn, thậm chí có thể không sanh con cho anh. . . ." Rất nhiều chuyện, hắn giống như đột nhiên liền nghĩ thông ra.

Mặc dù sẽ đau, sẽ khó chịu, nhưng mấy ngày nay hắn phát hiện Tô Tiểu Mễ càng ngày càng an tĩnh, không có vui vẻ và hoạt bát trước kia, thật ra thì cô trôi qua cũng không tốt lắm.

Vừa nghĩ tới cô ngày qua ngày không vui, không sung sướng, trong lòng của hắn sẽ đau như bị dao cắt.

"Được, em đáp ứng anh!" Tô Tiểu Mễ không có do dự nữa, trực tiếp đáp ứng hắn, bất kể Lâm Khải là từ nhất thời đại phát thiện tâm hay là Dung Khoa thật không có người nào có thể dùng, cô đều nên nắm chắc cơ hội lần này.

Nhưng có một chút cô cũng không yên tâm, ánh mắt hoài nghi lại dấy lên một lần nữa, mà lời nói sau của Lâm Khải lại làm cho cô hoàn toàn an lòng.

"Nếu Tô chủ quản đồng ý, vậy chúng ta ký cái hiệp ước này đi!" Hắn giao một phần văn kiện khác cho cô.

Tô Tiểu Mễ xem hiệp ước, lại nhìn Lâm Khải, hắn như vậy, cô giống như chưa từng biết. Tại sao khi hắn không nói đạo lý lại cậy mạnh có thể khiến cho cô thật muốn một cái tát chết hắn, nhưng lúc hắn nghĩ cho cô, tại sao muốn quan tâm tỉ mỉ, ngay cả cô nghĩ cái gì, lo lắng cái gì, hắn cũng rõ ràng từng chút, có thể đừng như vậy hay không?

Tô Tiểu Mễ cầm bút trên bàn lên, nhanh chóng ký tên của mình.

Đó là một phần hiệp nghị, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, Tô Tiểu Mễ có thể lựa chọn nghỉ việc, cũng có thể lựa chọn ở lại Dung Khoa đảm nhiệm chức vị rất cao, hợp đồng tình nhân 36 điều lúc trước họ ký cũng hoàn toàn mất đi hiệu lực.

"Hiện tại em có thể hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần làm xong chuyện này, một năm sau, chỉ cần em nguyện ý, hai ta có thể hoàn toàn kết thúc, anh trả lại tự do cho em!" Thanh âm của hắn rất thấp, thấp đến nỗi Tô Tiểu Mễ có cảm giác hắn chưa từng nói ra.

"Cám ơn anh, Lâm tổng!" Cảm ơn của cô là phát ra từ nội tâm, nhưng chữ cám ơn vừa ra, trong lòng của cô đột nhiên cuồn cuộn lên một tầng, một tầng chua xót, chua xót như vậy khiến cho cô không kìm hãm được muốn rơi lệ.

Còn chưa tới ly biệt, lại cảm giác giống như hai nguời đột nhiên trở nên xa lạ. Loại quen thuộc lại xa lạ này khiến cho cô không biết làm sao, cô sợ mình sẽ lâm vào loại xa lạ quen thuộc không cách nào tự thoát này.

Lần này, không có bất kỳ vô lễ gì với cô, cũng không có bất kỳ cảnh cáo, có chẳng qua là tín nhiệm, còn có buông tay, Lâm Khải làm ra quyết định như vậy, khiến cho Tô Tiểu Mễ vừa yêu vừa hận, chính cô cũng không biết tại sao cô muốn hận hắn?

Hắn nhẹ nhàng phất tay, cô yên lặng lui khỏi.
_________________________

Tô Tiểu Mễ cầm văn kiện trở lại chỗ làm việc, còn chưa có ngồi xuống liền đụng phải Bạch Gấm đi tới trước mặt cô, cô theo bản năng lật văn kiện lại.

Bạch Gấm nhìn thấu động tác nhỏ này ở trong mắt, nhưng chỉ nhẹ giọng cười nói: "Tiểu Mễ, mới vừa rồi Thôi tổng tới tìm em, cô ấy nói nếu như em trở lại thì bảo em đến phòng làm việc của cô ấy một chuyến!"

"Ừ, được, em lập tức đi ngay!" Nói xong, cô mở ngăn kéo bàn làm việc ra, sau đó nhanh chóng bỏ phần văn kiện kia vào.

Cho đến khi Tô Tiểu Mễ hoàn toàn đi vào phòng làm việc của Thôi tổng, Bạch Gấm lướt mắt nhìn chung quanh một cái, phát hiện đồng nghiệp đều bận việc của mình, tay của cô nhẹ nhàng kéo ngăn tủ, phần văn kiện kia liền hiện ra ở trước mặt cô, đó là văn kiện quan trọng về công viên khách sạn và nhà hàng.

Nhưng muốn nhìn thấy nội dung cơ mật, nhất định còn phải lật ra xem, nhưng dưới tình huống này, cô biết mình không thể, cô rất nhanh, rất nhẹ đóng ngăn kéo lại.

Chỉ là một chốc, Bạch Gấm mới vừa trở về bàn làm việc, Lãnh Tĩnh Thi liền xuất hiện.  

Boss yêu nghiệt, chớ mập mờNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ