Chapter 6: Nói Dối Tình Yêu (Love and Lies)​

923 79 2
                                    


** Có rất nhiều kiểu nói dối khác nhau.


Có rất nhiều lí do để nối dối.

Chúng ta nói dối để làm tổn thương nhau.

Chúng ta nói dối để làm tan vỡ nhau.

Chúng ta nói dối để che dấu sự dễ bị tổn thương của mình.
.
.
Có rất nhiều cách yêu khác nhau.

Có rất nhiều lí do để yêu nhau.

Chúng ta yêu để sống.

Chúng ta yêu để cười.

Chúng ta yêu để có thể mạnh mẽ hơn.**
.
.
...-...-...-...-...-...

Đôi khi tớ bất giác nhận ra mình đã lo nghĩ quá nhiều cho một người mình không nên nghĩ tới. Đôi khi tớ bất giác nhận ra mình cứ nhìn thật lâu một người mình không nên nhìn đến.

Con người vẫn thường làm những thứ họ không nên làm. Không quan tâm nó có nguy hiểm hay điên rồ ra sao.

Có lẽ bởi vì chúng ta muốn khám phá những điều chúng ta chưa từng trãi nghiệm bao giờ. Có lẽ bởi vì chúng ta muốn thử thách bản thân trong bất hạnh để phát hiện cuộc sống vốn hạnh phúc đến dường nào.

Hay tất cả chỉ là cái cớ để che đậy sự thật là chúng ta đều là những kẻ ngốc?

Tớ không bao giờ muốn đặt mình vào những trường hợp đó. Dù cho hành động của tớ luôn nói lên điều ngược lại.

Nhưng cậu nào có hay có biết gì đâu.

Hãy nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Tớ đã lặng lẽ quan sát cách cậu suy luận để tìm ra chân tướng của người phụ nữ áo đen, tớ thầm đánh giá tài năng của cậu. Cậu không hề biết được phải không?

Hãy nhớ lại lần tớ đóng giả làm cậu để lừa Ran. Cậu đã hỏi tớ vì sao tốt với cậu như thế làm cho tớ phải bối rối che đi đôi má ửng hồng. Cậu không hề biết được phải không?

Hãy nhớ lại lần cậu liều mạng cứu tớ từ chuyến xe bus định mệnh ấy? Cậu giành lại tớ từ lưỡi hái tử thần, trả tớ về với cuộc sống nhưng lại đánh cắp trái tim tớ mất rồi. Cậu không hề biết được phải không?

Hãy nhớ lại lần tớ bất chấp tất cả chạy đến đương đầu với Vermouth, phá hủy hoàn toàn kết hoạch hoàng hảo của cậu. Trong giây phút ấy, tớ đã quyết định sẽ hy sinh tất cả những gì tớ có để bảo vệ cậu và mọi người. Cậu cũng không hề biết được phải không?

Nhưng tớ không mong cậu sẽ biết được bất cứ điều gì...
.
.

"Này, Haibara. Cậu có nghĩ rằng chúng ta có thể trở về hình dáng cũ được nữa không?". Ngày hôm nay cậu bất ngờ hỏi tớ, đầy vẻ suy tư. Ánh mắt cậu trông thật lạ. Nó không còn sáng lấp lánh như thường ngày. Nó mờ mịt như đại dương đã chết.

"Tất nhiên là chúng ta có thể chứ!". Tớ trả lời cậu với sự tất cả sự tự tin và chắc chắn nhất tớ có thể tưởng tượng ra. Nói dối đã trở thành kỹ năng số một của tớ từ những ngày còn trong Tổ chức. Diễn xuất chính là tài năng thiên bẩm của tớ.

Dù cho sự thật là, tớ không có bất cứ lí do nào để trở lại làm Shiho nữa.

Con người ngày xưa đó đã xa xôi lắm rồi. Con người ngày xưa đó đã chết và biến mất từ lâu lắm rồi... Chỉ còn sót lại nỗi ám ảnh khủng khiếp mà thôi.

Cậu lại lặng yên một lúc lâu. Mắt dán chặt xuống nền đất lạnh.

"Tớ thấy Ran khóc ngày hôm qua. Cô ấy nói mong Shinichi sớm quay trở lại..."

Cậu thở dài chán nản. Nó rõ ràng hơn bất cứ từ ngữ nào, cậu đang buồn vô hạn. Và con tim tớ nhói đau vì điều đó.

Ngày hôm qua là Valentine.

Cô ấy đã gửi cho cậu một cái bánh sô cô la hình trái tim và tớ thấy cậu ăn nó ngon lành, cứ như thể nó tuyệt vời hơn bất cứ cái gì trên thế gian .

Tớ tự hỏi cái bánh sô cô la đó có vị thế nào? Có giống cậu không: ngọt ngào, một chút đắng và có vị của thiên đường?

Tớ tự hỏi cô ấy sẽ cảm thấy thế nào khi biết cậu nhận được nó? Vô cùng hạnh phúc, hoàn toàn phấn khích hay có một chút buồn?

Tớ không biết được. Không thể nào biết được. Sẽ không biết được. Không bao giờ!

[Haibara Ai - Shortfic] Mối tình câm - Love is unspokenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ