Ý thức Diệp Gia bắt đầu mơ hồ, một nửa là do thiếu máu, một nửa là vì đau.
Thanh Dịch nắm lấy hàm dưới của hắn, khiến hắn há mồm, rồi mới nâng đầu hắn lên đổ nước vào.
Cảm xúc lạnh lẽo ở cằm làm cho Diệp Gia tỉnh táo lại một ít, khuôn mặt Thanh Dịch ở ngay trước mắt hắn.
"Tránh ra......" Diệp Gia mấp máy môi, nhưng kỳ thật cũng không phát ra âm thanh.
Sau khi kiểm tra, Diệp Hoa nói: "Trứng trượt, đây là dấu hiệu tốt, chứng tỏ nó phải đi ra." Lại quay ra nói với Diệp Gia: "Anh cố chịu đựng một lúc nữa."
"Hắn mất máu khá nhiều." Thanh Dịch để chiếc chén không xuống bình tĩnh nói.
"......"
"Anh ấy sẽ không có việc gì." Diệp Hoa nói.
Hai tay Diệp Hoa run run, bỗng nhiên, một đôi tay trắng đến nỗi gần như trong suốt xuất hiện bên cạnh, cũng bắt đầu ép xuống.
"Ngươi......" Diệp Hoa khó hiểu.
"Hắn không chịu được lâu như vậy đâu, tốc độ hô hấp giảm xuống, tim cũng đập chậm lại."
"Ngươi định làm gì?"
"Đem trứng lấy ra." Thanh Dịch thản nhiên nói.
"Không được!" Diệp Hoa thất thanh kêu lên, quá hoang đường.
Thanh Dịch ngẩng đầu, "Khi cơ thể ký sinh bắt đầu suy yếu, trứng vì tự bảo vệ mình bắt đầu cùng cơ thể ký sinh thoát ly, bây giờ là thời cơ tốt nhất."
"Chính là cưỡng ép như vậy...... có lẽ sẽ......" Trong đầu Diệp Hoa hiện lên vô số các khả năng, bất cứ cái nào cũng sẽ dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng.
"Còn có thể tệ hơn so với bây giờ sao? Nếu cứ để thế này, trứng vì sự sinh tồn của chính mình mà bắt đầu hấp thu sinh mệnh của cơ thể ký sinh, hoặc là ngươi đợi cho đến khi hắn chết, trứng ở trong phá bụng mà chui ra?"
Diệp Hoa đột nhiên cúi đầu, rồi nói, "Làm đi."
"A!" Diệp Gia phát ra tiếng kêu thảm thiết.
So sánh với sự đau đớn đang phải chịu, căn bản vừa rồi không tính là gì cả.
"Nhịn xuống." Thanh Dịch nhìn Diệp Gia.
"A...... A......" Diệp Gia chợt ngất đi, rồi lại bị một cơn đau mãnh liệt hơn kéo quay về.
Cùng với tiếng thét chói tai của Diệp Gia, tay Thanh Dịch cũng run rẩy theo, nhưng y rất nhanh liền ổn định tâm tình, các ngón tay kiên định ép xuống, tác động thẳng xuống bụng.
Diệp Hoa che mặt, hai chân bủn rủn, bên tai là tiếng thở dốc không ngừng của Diệp Gia, có thể khiến Diệp Gia khổ sở như thế, đủ thấy nỗi đau này khó mà đong đếm được.
Diệp Hoa nhào về phía trước, áp sát vào mặt Diệp Gia, "Lập tức sẽ ổn thôi, rất nhanh." Rồi mới nói với Thanh Dịch, "Nhanh lên, anh ấy cần một cơn sốc."
"Không được, không...... đi...... ngươi giết ta đi, tiểu Hoa......" Hắn thở gấp, môi trắng bệch, cúi xuống nhìn cái bụng nhô lên của mình.