Đối mặt với những miếng thịt ba chỉ đang xèo xèo thơm phức trên bếp nướng, tôi chỉ biết im lặng và ngắm nhìn chúng. Mặc dù tôi là một đứa thích... À không phải là cực thích ăn thịt nướng như này nhưng hiện tại phải ăn với người đàn ông đối diện kia thì tôi chẳng còn hứng thú để ăn nữa. Lưỡi tôi trở nên đắng ngắt một cách lạ thường. Gắp miếng thịt chín từ bếp nướng ra đĩa, Thiên Yết cắt chúng ra thành miếng nhỏ, gắp vào bát tôi: "Ăn đi."
"...Cảm ơn." Có chút ngạc nhiên, tôi liếc nhìn hắn rồi đảo mắt sang chỗ khác, gắp miếng thịt đưa lên miệng ăn. Mỉm cười nhạt, hắn tiếp tục công việc nướng và cắt thịt của mình... Chờ chút đã, sao tôi lại đang hưởng thụ sự "chăm sóc" của hắn và hắn thì lại "chăm sóc" tôi như vậy? Tại sao chúng tôi lại trông giống như mấy đôi tình nhân khác nhỉ?... Điều này khiến tôi bỗng chốc nổi cả gai ốc lên. Nuốt miếng thịt, tôi hỏi: "Anh không ăn sao?"
Vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi, hắn không trả lời cũng chả ngẩng đầu lên nhìn tôi. Bầu không khí lại trở nên im lặng và nhạt nhẽo. Đặt đôi đũa xuống, tôi ngán ngẩm với bầu không khí hiện tại. Thôi nào dù sao hắn chỉ muốn ôn lại chuyện cũ như một người bạn, tại sao tôi phải căng thẳng làm gì? Dù gì cũng chả là gì của nhau thì sợ cái gì chứ? Sau hôm nay tôi sẽ chẳng phải gặp hắn ta nữa và rồi chúng tôi sẽ mau chóng trở thành người dưng. Cứ nghĩ thế tâm tình của tôi tốt hơn hẳn, thoải mái nói chuyện như bình thường, bắt chuyện hắn. Tất nhiên sự chuyển biến của tôi không khỏi khiến người đối diện phải ngạc nhiên nhưng trong mắt lại ánh lên tia vui vẻ mà lâu lắm tôi mới thấy. Một hồi lan man hỏi về hắn, tôi cũng nắm chắc vài phần mấy năm qua hắn sống thế nào. Hóa ra hắn có đi du học nhưng không phải ngành về chính trị hay gì hết mà là công nghệ thông tin. Điều này trái hoàn toàn ý muốn của bố mẹ Thiên Yết nhưng sau một thời gian họ lại ngầm chấp nhận điều này vì một điều gì đó. Trải qua nhiều năm học tập, hắn quay về nước lập nghiệp bằng tay trắng nhưng hắn cũng thừa nhận mình may mắn hơn vô số người khác, khi mới thành lập công ty đã được nhận được nhiều thành tích như vậy. Ngoài ra, hắn còn kể một số khó khăn nữa khi học ở nước ngoài và cuộc sống lập nghiệp, điều này khiến cho tôi cảm thấy cổ họng bị nghẹn lại và trái tim hơi nhói. Tôi thực sự cảm thấy vừa thương hắn vừa cảm phục hắn. Hắn thật sự vô cùng mạnh mẽ và giỏi. Có lẽ những gì tôi trải qua chả là gì so với hắn cả...
"Còn cô thì sao? Thời gian qua như thế nào?" Chợt câu chuyện bắt đầu chuyển sang tôi, cốc nước đang được tôi nhấc lên uống khựng lại chốc lát giữa không trung. Mấy năm qua... Vốn là đề tài tôi không muốn nhắc đến. Uống một hụm nước pepsi, tôi mỉm cười rồi nhìn hắn: "Như anh thấy đấy, hiện tại tôi là một phóng viên. Mặc dù có chút vất vả để đạt được nhưng chả nhằm nhò gì với những điều anh vừa kể."
Có vẻ như Thiên Yết hiểu tôi không muốn nói về quá khứ của bản thân mình, vì vậy cũng chả hỏi gì thêm, chỉ khẽ nhíu mày một chút. Buổi ăn kết thúc trong bầu không khí im lặng như ban đầu... Về phần thanh toán, tôi và hắn mỗi người chia một nửa như một thói quen thời yêu nhau mà không cần nhắc nhở. Chào tạm biệt hắn và đi ra khỏi nhà hàng nhanh như một tên cướp, tôi đứng bên đường lớn, định bắt một chiếc xe taxi. Hiện tại đã là gần mười giờ tối, chuyến xe bus cuối cùng trong ngày cũng đã lăn bánh. Tôi không thể bắt kịp chiếc xe ấy được chỉ có thể bắt taxi. Thật ra bình thường đi làm, tôi hay đi xe máy của mình. Căn bản số tôi hôm nay quá nhọ, chiếc xe đang yên đang lành tự nhiên gặp trục trặc giữa đường. Và tôi phải dắt nó đến nhà sửa chữa, muộn mất giờ đi làm. Có lẽ cuối tháng lại bị trừ một khoảng không hề nhỏ. Khẽ thở dài cho số phận của mình, tôi bắt đầu với vẫy tay để bắt xe. Hàng loạt chiếc xe taxi đi qua coi tôi như người vô hình khiến tôi suýt phải nhảy dựng lên vì tức. Thôi nào... Không nhẽ hôm nay tôi đen đến nỗi phải đi bộ về nhà. Vì trời đã tối mà thời tiết lại đang chuyển mùa nên nhiệt độ vô cùng lạnh. Mặc dù hôm nay tôi đã phải mặc ba cái áo ấm nhưng cũng không khỏi có chút run người vì cơn gió lạnh thổi qua. Đột nhiên, có một chiếc xe ô tô đen huyền dừng lại chỗ tôi. Hơi nhíu mày, tôi nhìn người bên trong xe.
![](https://img.wattpad.com/cover/67912081-288-k587533.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(Yết-Sư) Kí ức học đường
Fanfiction*Title: (Yết-Sư) Kí ức học đường* *Author: SuSu(Cà Rốt)* *Status: On-going* *Warning:* _Cấm đọc chùa_ _Cấm copy truyện trong mọi hình thức_ _Tránh tình trạng spam & war_ _Cmt trên 15 từ, có chủ ngữ xưng hô_ _Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpa...