"Ngày X, tháng Y, năm 200Z
Dạo gần đây tâm trạng của tôi không được ổn cho lắm khi nhớ về quá khứ. Mọi chuyện hồi đó đều rối tung cả lên khiến tôi trở nên mệt mỏi. Vì vậy tôi nghĩ việc viết lại những dòng này khiến tôi sẽ nhẹ nhõm hơn, tạo lối thoát cho tâm hồn mình...
Mọi thứ bắt đầu trở nên tội tệ là khi tôi phát hiện dì mình đang yêu. Lúc đầu chính tôi còn cảm thấy vui thay cho dì vì nghĩ dì đã tìm được hạnh phúc của mình sau hơn ba chục năm cô đơn. Nhưng rồi chuyện không đơn giản như vậy, người mà dì tôi đang hẹn hò chính là bố của hắn. Chả qua tình cờ tôi thấy người đàn ông đó chở dì về nhà nên mới phát hiện ra. Mặc dù chỉ mới nhìn thấy bố hắn qua ảnh mà hắn cho xem nhưng tôi khá ấn tượng với vẻ ngoài đó cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi có thể nhận ra ngay. Bố hắn đang ngoại tình với dì tôi. Tôi cãi nhau với dì vì chuyện này, đến nỗi bỏ nhà ra đi. Vì tôi không thể chấp nhận sự việc. Và thế là tôi có một buổi tối lang thang ngoài đường, tôi cảm thấy có lỗi với hắn, mẹ hắn, dì và chính bản thân mình. Sau đó tôi suy nghĩ đến cách giải quyết và nhiều chuyện khác. Hôm đó trời mưa khá to, tôi phải trú tạm ở một cửa hàng tiện lợi. May mắn trong túi tôi vẫn còn một ít tiền. Tôi mua một lon nước pepsi light uống và mì ăn liền, nó có thể khiến tôi cảm thấy tốt hơn. Điện thoại trong túi tôi rung rất nhiều nhưng tôi không muốn để ý đến nó. Và tôi cứ ngồi thẫn thờ trong cửa hàng như vậy cho đến khi tôi gặp Song Ngư. Nhìn tôi, cậu có chút ngạc nhiên vì đầu tóc rối bời, đôi mắt sưng húp của tôi. Còn tôi khi chạm ánh mắt của cậu, liền bật khóc trở lại. Cậu mau chóng đi tới, ngồi xuống an ủi tôi, nghe tôi kể lại câu chuyện. Không nói bất kì lời phán xét nào khi nghe xong, cậu chỉ bảo tôi về nhà cậu vì dù sao bố mẹ cậu đi du lịch rồi mai hẵng về nhà và nói chuyện bình tĩnh lại với dì. Thật sự lúc đó tôi rất biết ơn Song Ngư. Về đến nhà cậu, cậu bảo tôi ngủ ở phòng cậu còn cậu ngủ ở phòng bố mẹ. Lúc đó tôi không có tâm trạng nên không nhớ rõ nhà cậu như thế nào, chỉ biết nó là một nơi vô cùng ấp ám. Đưa cho tôi bộ đồ của mình, cậu lập tức về phòng bố mẹ ngủ. Thay đồ xong, tôi lười biếng nằm trên giường và mở điện thoại lên. Trong điện thoại hiển thị khá nhiều cuộc gọi nhỡ, tin nhắn của hai người. Đó là dì tôi và Thiên Yết. Các tin nhắn hầu hết chỉ là hỏi tôi ở đâu và yêu cầu tôi về nhà đi của dì và chỉ có một tin nhắn hỏi tôi có chuyện gì mà không nghe máy của hắn. Nhắn cho dì tôi một cái tin báo mai tôi về xong, tôi định gọi cho hắn. Nhưng tôi lại nghĩ không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, dù sao hắn cũng chưa biết chuyện này còn tôi thì đang mang cảm giác tội lỗi đầy mình. Và rồi tôi dần dần ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi được Song Ngư đưa về nhà. Điều khiến tôi không ngờ đến là gặp Thiên Yết ở trước cửa nhà mình. Hắn nhìn tôi rồi liếc nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp. Tôi định lên tiếng giải thích thì hắn đã tiến đến, dành cho cậu một quả đấm. Lớn tiếng gọi tên hắn, tôi ngăn hắn lại trước khi hắn đánh Ngư nữa rồi đỡ cậu dậy. Cậu nhìn tôi, lắc đầu tỏ vẻ không sao. Đi về trước, cậu để cho tôi với Thiên Yết một không gian để nói chuyện. Nhưng sau đó chúng tôi không nói chuyện mà là cãi nhau. Hắn hiểu lầm tôi với cậu có tình ý, tôi cũng mặc kệ lười biếng giải thích mọi nghi vấn của hắn vì lúc đó tâm trạng tôi đã mệt mỏi lắm rồi. Và cuối cùng để hắn giải tỏa hết, tôi chốt một câu chia tay với hắn. Sững sờ, hắn nhìn tôi. Ánh mắt đau buồn đó khiến tôi mãi sau này không thể quên nổi trong tâm trí. Vì ở đó bắt đầu có những dòng nước mắt chuẩn bị rơi xuống. Có một người con trai khóc vì mình quý giá biết nhường nào...
BẠN ĐANG ĐỌC
(Yết-Sư) Kí ức học đường
Fanfic*Title: (Yết-Sư) Kí ức học đường* *Author: SuSu(Cà Rốt)* *Status: On-going* *Warning:* _Cấm đọc chùa_ _Cấm copy truyện trong mọi hình thức_ _Tránh tình trạng spam & war_ _Cmt trên 15 từ, có chủ ngữ xưng hô_ _Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpa...