Thời tiết chớm lạnh, cuối cùng Tiểu Phong với A Độ cũng đã tìm được cơ hội lẻn ra ngoài chơi.
Không ngờ ở ngoài đường vẫn là vui nhất, người qua người lại, ngựa xe như nước chảy, náo nhiệt phồn hoa. Cả hai chủ tớ lại đến quán trà nghe thuyết thư, cái vị tiên sinh giảng thuyết thư hồi trước không hiểu đi đâu mất rồi, lại đổi sang vị tiên sinh thuyết thư này, cũng chẳng giảng về Tiên Kiếm nữa, mà chuyển sang giảng chuyện tây chinh mười mấy năm trước của triều đình.
"Lần bại trận đấy của Tây Lương, từ đó về sau bị đại của quân thiên triều làm cho khiếp sợ như cỏ rạp dưới gió, phải cúi đầu thần phục. Tuyên hoàng đế nhân hậu, hẹn ước cùng Tây Lương kết mối lương duyên nhiều đời, đồng thời ban hôn công chúa thiên triều là Minh Viễn cho Khả Hãn của Tây Lương. Hai nước hòa thuận đã mười mấy năm nay, chẳng ngờ Khả Hãn già nua của Tây Lương vừa qua đời, tân Khả Hãn lại ngông cuồng tự xưng thành Thiên Khả Hãn, liền tuyên chiến với triều đình ta, khi đại quân của triều đình áp sát biên giới 2 nước, tân Khả Hãn thấy được uy thế của thiên triều, hối hận không kịp, bèn cung kính dâng con gái của mình ra để cầu thân, mới đổi lại được sự khoan dung của thiên triều...."
Hết thảy người ngồi trong quá trà đều ồ cười, A Độ bật dậy đập cái cốc, bình thường nàng ấy luôn can ngăn chủ nhân của mình đánh nhau, lần này lại đến phiên Tiểu Phong sợ nàng ấy không dằn được mà xuống tay đánh trọng thương người ta. Tiểu Phong hết cách đành phải lôi nàng ấy ra khỏi quà trà.
Bên ngoài nắng rạng rỡ, Tiểu Phong đột nhiên nhớ tới công chúa Minh Viễn - tẩu tẩu của nàng. Đó là một nữ nhân xinh đẹp, trang phục lẫn phấn son tuy không giống nữ tử Tây Lương, nhưng lúc nàng ấy bạo bệnh qua đời, Quốc Vương Tây Lương cũng rất đau lòng.
Phụ hoàng đối xử với tẩu tẩu ấy rất tốt, ông nói, đối đãi với tỷ ấy tốt, cũng bằng như đối với Trung Nguyên tốt.
Người Tây Lương bản chất ngay thẳng, cứ ngỡ tưởng mình đối với người khác tốt, thì người ta tự nhiên cũng sẽ đối tốt lại với mình. Nào có giống như người Thượng Kinh, trong lòng lúc nào cũng tính toán lươn lẹo, trước mặt nói 1 kiểu, sau lưng làm một lẻo.
Nếu như là 3 năm trước đây, Tiểu Phong nhất định sẽ đánh dẹp hết tất thảy bọn người đó ngay giữa quán trà, thế nhưng bây giờ trong lòng nàng đã nguội lạnh, không còn muốn để tâm đến nữa.
Tiểu Phong và A Độ ngồi nghỉ chân bên cầu, những cánh buồm căng gió lướt trên sông, người chèo đò cầm que sào dài ngoằng ngoẵng, chốc lát đã cắm sâu xuống lòng sông, rồi cứ lùi dần về phía sau. Hồi mới đến Thượng Kinh, thấy thuyền bè nàng ngạc nhiên vô cùng, thắc mắc vì sao xe mà cũng đi được trên sông? Thấy cầu nàng còn sửng sốt hơn, tưởng chừng đó như cầu vồng, là ai đã xếp đá thành cầu vồng thế này? Mà cũng chả trách nàng được. Quê hương Tây Lương nàng mặc dù có sông, nhưng nước sông nông mà trong như một dải sa màu bạc phủ lên thảo nguyên, nước sông "róc rách" chảy, ngồi trên ngựa là cũng lội được qua, nên nơi ấy không có thuyền, cũng chẳng có cầu. Dù được chứng kiến biết bao sự vật trước nay chưa từng được thấy, nhưng Tiểu Phong vẫn chẳng vui vẻ chút nào.
![](https://img.wattpad.com/cover/128765513-288-k646791.jpg)
YOU ARE READING
Đông cung
Random#Ta chỉ viết lại Đông cung theo từ góc nhìn của Tiểu Phong sang ngôi thứ ba thôi# Giới thiệu: Nàng, vốn là cửu công chúa của Tây Lương quốc, ở Tây Lương nàng được vô vàn ân sủng, chỉ vì cầu thân mới phải lên đường đến Trung Nguyên. Hắn, thân là đươn...