I. Moonshine.

10.3K 436 23
                                    

Chàng không biết được rằng mình đã chuyển đến nơi đỉnh đồi miên man và lồng lộng gió nồng này bao lâu. Mà thật ra thì chàng đã chẳng còn biết gì nhiều đến hai tiếng "thời gian" vần vũ xung quanh mình nữa mất rồi. Chỉ nhớ mang máng rằng mái đầu bạc trắng này đã đôi ba lần đứng ngẩn ngơ dưới ánh trăng vằng vặc và nghe tiếng thở than của núi rừng xa xăm, đôi chân gầy gò này đã đôi ba lần dò dẫm trên từng lớp cỏ xanh mướt rì rào đến êm ái và chuyện nằm dài với mảnh lưng khẳng khiu dường như chỉ là chuyện của mới ngày hôm qua.

Chàng không đem gì nhiều khi đến với ngọn đồi mà chàng không thể nhớ tên này, chỉ vài bộ quần áo đơn giản, thoải mái; chỉ đôi bàn chải đánh răng phòng khi một trong cả hai hư mất; chỉ một máy đánh chữ kiểu cổ và một tấm thân đơn bạc, cô tịch.

Mỗi sớm tinh mơ, chàng sẽ thức dậy với mái tóc rối xù, nở nụ cười thật dịu dàng trước tấm gương đã hoen rỉ, rồi vận chiếc áo trắng tang rộng và dài, sau đó dành cả ngày để quét dọn và hát những lời ca thiết tha.

Đến lúc nhá nhem tối, chiều tím nghe buồn thê lương, chàng ngồi lặng thinh bên dưới hiên nhà, ôm cây đàn lute vào lòng, đôi mắt với hàng mi dày chớm cái buồn xanh xao vỡ vụn; vài ngón tay gảy lên nhẹ nhàng, thế là gió mây cùng đất trời lại được dịp chiêm nghiệm mấy bản tình ca buồn xót xa.

Khi đêm đã tan tác trên bờ tường, chàng dùng hết sức bình sinh của mình để dọn một chiếc bàn gỗ cùng một cái ghế bấp bênh ra. Giữa cái thanh mát vô ngần của khí trời, giữa tiếng côn trùng kêu xào xạc và giữa những cơn gió nồng e ấp mình, chàng như tìm thấy được chốn thanh bình sau những năm tháng bạc chợt giữa dòng đời. Đau thương và nỗi cùng khổ tan biến đi mất trong một buổi tĩnh mịch, vắng lặng, chàng chẳng còn nghe thấy tiếng tim mình khóc than nữa, mà chỉ nghe được tiếng máy đánh chữ lạch cạch êm ái trên bàn.

Thảng hoặc, chàng sẽ vô tình nhìn thấy một vài bóng xe hàng chạy lộc cộc ngang bìa rừng, nhưng chưa lúc nào để chàng phải nghĩ ngợi lâu, những bóng xe này bao giờ cũng vội tan vào khói sương trước khi chàng kịp cất tiếng chào. Vậy là chàng nghĩ, chàng sẽ chẳng còn lại gì ngoài một cái xác sẽ thối rữa và bị kền kền nhai cùng dăm ba bài thơ rồi sẽ cháy thành tro tàn trước sức đốt của mùa hè. Nghe hiu quạnh và lẻ loi, nhưng chàng còn biết làm gì hơn? Chàng chỉ biết lụi hụi sống lay lắt qua ngày, không có người thân, không có bạn bè, không có nhân tình, nhưng chàng biết mình vẫn còn cây đàn lute yêu dấu bên đời mình, chàng vẫn còn đôi bàn tay lành lặn gõ hàng vạn những con chữ vĩ kiều, kiêu sa trên chiếc máy đánh chữ tự xa xưa - thế chắc là đã đủ hạnh phúc, đã đủ ấm êm, đã đủ chờ đến ngày chàng đặt lưng dưới thềm cỏ ướt rạo rực và mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa.

Chàng đã tự nhủ với lòng mình như vậy, hàng trăm lần và hàng nghìn lần khi chàng thử giả định đến số kiếp của mình ở tương lai. Đó là số kiếp của một mái đầu mới hai mươi lăm đã bạc thành từng dòng trắng rộ, đó là số kiếp của một nụ cười chưa nở đến năm tám mươi đã điêu tàn lúc môi còn mới chớm đỏ, đó là số kiếp của một ánh dương cô độc dần trơ trụi và chập chờn trong một buổi ban mai hiu hắt. Số kiếp đó buồn, số kiếp đó tan thương, số kiếp đó hoang hoải, mà trên hết, số kiếp đó đơn bạc đến cùng cực.

| KookV | Po ushi vlubitsya. |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ