Untitled Part 4

1.1K 93 26
                                    


Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.


      Cậu lười biếng mở mắt nhìn lên những bông tuyết đã bám dày trên thành cửa tự bao giờ, cậu thở dài và cố xác định xem hôm nay là ngày bao nhiêu rồi, vì cậu cũng chẳng nhớ rõ đã tự nhốt mình bao lâu. Cho đến khi bản nhạc " Jingle Bells " vang lên sau cánh cửa phòng.

- Lại một năm nữa trôi qua rồi sao... ?! – Cậu cười khổ.

      Nói rồi cậu xỏ đôi dép bông, lết vào nhà vệ sinh, nhìn lại bản thân trong gương cậu mới sực nhớ ra chuyện đêm hôm đó. Cậu rõ ràng đã cảm nhận đc nguồn sức mạnh rất đỗi quen thuộc kia, ko phải là mơ, dù bản thân cố tự lừa dối mình nhưng nó chỉ làm mọi thứ thêm bẽ bàng. Nghĩ lại với phép thuật của cậu thì cho dù có là Anh, hiện tại cũng chẳng thể tìm đc vị trí chính xác .

      Nếu là trước đây cho dù Cậu có suy kiệt thế nào thì vẫn ko bỏ đc việc chau chuốt cho vẻ bề ngoài, nhưng giờ đây sau ngần ấy thời gian tự thu mình lại, cậu đã thấy việc ăn mặc đẹp cũng chẳng để làm gì . Bộ trang phục cậu mặc bây giờ nó dù không còn như trước nhưng ko đc coi là lộn xộn hay "vớ gì mặc đấy". Cách mặc bây giờ có khi lại hợp với cậu hơn, một chiếc áo len đen cao cổ, một chiếc áo dạ đen dài, một chiếc quần lông xám và một chiếc khăn Màu đỏ. Đôi mắt màu lục bảo khẽ rung khi nhìn chiếc khăn, đó là chiếc khăn mà Anh đã mua tặng cậu trong sinh nhật lần thứ 15 . Như bao lần sinh nhật khác của cậu, nó không hoành tráng và láo nhiệt như của Anh, đơn giản vì cậu không thích ồn ào vì vậy mà "bữa tiệc" ấy cũng chỉ vỏn vẹn 3 người. Cậu rất thích bánh của Bà làm vì nó luôn có vị ngọt thanh mát thêm một thứ gì đó gọi là tình yêu mà người mẹ dành cho đứa con của mình và tất nhiên ko thể thiếu chính là người Anh ngốc của Cậu. Một lần nữa Cậu lại chìm vào suy tư khi cầm chiếc khăn, rồi giật mình bởi tiếng nói chuyện của nhân viên bên ngoài mà tự ý thức đc và rời khỏi phòng.

      Hôm cậu bỏ đi trong người cũng chẳng có một đồng, nhưng nhờ vào pháp thuật mà cậu có thể đi lậu vé và tìm đc một căn phòng trong một khách sạn khá lớn ở thành phố mới. Hiện tại, cậu cũng chỉ muốn bản thân thoải mái nhất có thể .

     Có lẽ đây là năm đầu tiên cậu quyết định đi " tham quan" thế giới loài người một cách đúng nghĩa. Từng dòng người tấp lập qua lại, những bản nhạc Giáng Sinh vang lên, chuyến xe trật ních người vì ai cũng muốn đc quay về đoàn tụ với gia đình vào hôm nay, ngay cả những người vô gia cư họ cũng tự họp lại và có niềm vui riêng họ. Chỉ duy nhất cậu, giữa chốn đô thị phồn hoa vẫn đang mông lung khi nghĩ về mọi thứ, người duy nhất không biết lên làm gì lúc này, đối với cậu hôm nay cũng như bao hôm khác vì cậu đâu phải con người mà cần những ngày này.

[Thorki/Sad nhẹ ] Mùa Giáng Sinh . Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ