Chap2: Sự hồi sinh của Gin.

17.9K 167 21
                                    

Nước mắt tôi chực trào ra, tuôn như mưa. Tôi dựa vào gốc cây và nức nở. Kí ức lại hiện về khuấy động tâm trí tôi một lần nữa. Tại chính cái cây này, tôi đã từng bị lạc trong rừng và được gặp Gin. Những cơn gió mang theo âm điệu nhẹ nhàng lướt qua những tán lá kêu xoàng xoạc rồi vô tình xoa nhẹ đi nỗi đau trong lòng tôi. Những kí ức trong tôi hiện lên rõ ràng như chưa bao giờ hiện hữu, xa xa một bóng đen tiến lại nhanh về phía tôi. Tôi hơi hoảng, nhưng chợt một giọng nói vang lên:

-Này cô bé, ta có một ân huệ muốn gửi đến cho cháu!

Là thần Quỷ đã nuôi nấng Gin, mắt tôi mở to và nói:

-Ngài muốn gửi cháu ân huệ gì ạ?

Khi cất lên những tiếng nói run run ấy, tôi linh cảm thấy một chuyện mà tôi chưa từng trải qua, cảm giác hồi hộp tuôn chảy trong huyết mạch, hình ảnh Gin lại xáo động trong tâm trí tôi mỗi phút giây càng mạnh mẽ. Thần Quỷ đưa tay phất làn khói đen nâng đỡ tôi đến phía sâu thẳm trong khu rừng. Trong rừng mỗi lúc một tối, tôi thấy lạnh lẽo và tối tăm, cảm giác sợ sệt trong tôi trỗi dậy. Tôi nhắm chặt mắt lại, hai tay theo sự co rúm mà ôm chặt lấy cơ thể. Chợt cảm giác có gì đó phát sáng, tôi mở mắt ra, những đốm sáng màu xanh ấm áp vây quanh tôi, một cảm giác quen thuộc đến xúc động. Những ánh sáng này...là ánh sáng của Gin!!!?? Mắt tôi mở to ngỡ ngàng nhìn những đốm sáng vây quanh mình, chúng như muốn an ủi tôi nhưng chúng lại không để tôi chạm vào. Có lẽ chúng sợ sẽ biến mất, giống như Gin...

Màn đêm trong khu rừng cuối cùng cũng mở ra vài tia sáng chói lóa, tôi đưa tay lên che mắt lại, cố gắng nhìn rõ sự vật phía trước. Khi đã quen dần với ánh sáng, tôi từ từ dãn mắt ra, tò mò nhìn những đốm sáng bay lại vây quanh một cái bọc, nó cũng phát sáng y như đom đóm vậy, chỉ khác là nó không thể bay. Tôi quay về phía Thần Quỷ và hỏi:

-Đây là gì ạ?

Thần Quỷ nhắm mắt một lúc rồi nói:

-Cháu hãy nhìn kĩ xem.

Tôi nghe theo lời của ông ấy, chậm chạp tiến lại gần cái bọc, đưa ngón trỏ tay chạm nhẹ vào rồi giật mình thụt lại vì cái bọc bỗng mở ra. Tôi sững sờ nhìn bên trong, một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ bên trong, mái tóc bạch kim ngắn ngủn xõa xuống vầng trán nhỏ, đôi mắt nhắm nghiền, đôi má hồng phúng phính, miệng hồng như cánh hoa lan. Y như một thiên thần vậy, xung quanh tối như mực, cái bọc đột nhiên trở nên kì vĩ và phát sáng nhưng cánh cửa thiên đường, còn đứa bé trong cái bọc là một thiên thần nhỏ được Thượng đế ban xuống. Một cảm giác bùi ngùi và quen thuộc len lỏi trong tim, miệng tôi không theo sự điều khiển nào mà bất giác lên tiếng:

-Gin.

Và tôi cũng bất ngờ trước câu mà mình vừa thốt ra. Thần Quỷ mở đôi mắt và quay phía tôi:

-Đúng vậy, đây chính là Gin.

Nước mắt tôi lại trào ra, miệng lắp bắp như không tin vào lỗ tai mình nữa, tôi hỏi:

-G-Gin??Là Gin? Chẳng phải anh ấy đã...?

Cảm xúc tôi nổi trội lên dâng trào trong lồng ngực, mắt tôi nhòe đi theo làn nước mắt. Thần Quỷ nói tiếp:

-Thằng bé đã được Thần Rừng che chở, mọi sinh vật ở đây đều yêu quí nó cho nên,... những sinh vật ấy đã tạo ra cơ hội cho Gin được hồi sinh. Chỉ còn lại mình ta, trước khi dâng sinh mạng cho Thần Rừng, chúng còn nhắc nhở ta phải chăm sóc cho Gin thật kĩ, không để ai phát hiện cho đến khi cháu-cô bé loài người quay lại.

Tôi bịt miệng lại để không thốt ra tiếng nấc của cổ họng, gắng nghe hết lời của thần Quỷ:

-...Tất nhiên, nhiệm vụ của ta chỉ là canh giữ thằng bé cho đến khi cháu xuất hiện...cho nên...ta giao Gin cho cháu. Thằng bé sẽ không bị biến mất khi chạm vào con người. Hãy chăm sóc thằng bé thật tốt! Đừng để nó bị tổn thương... Nhiệm vụ của ta...đến đây...là kết thúc!

Khi câu nói của Thần Quỷ kết thúc một làn gió mạnh kéo tôi ra khỏi màn đêm lạnh lẽo, cùng với đó, Gin đã nằm trong vòng tay tôi từ lúc nào. Đứa trẻ này ngủ ngon lành trong vòng tay rồi nó mỉm cười, có vẻ nó đã mơ về một giấc mơ nào đó...có thể là quãng thời gian mà tôi đã cùng Gin trải qua chăng?

Tôi cười cười nhìn Gin, âu yếm nói khẽ:

-Chào mừng đến với thế giới loài người, Gin.

Tôi vui lắm, kể từ khi Gin biến mất, tôi chưa bao giờ vui như vậy. Từ nay trở đi, có lẽ thế giới mà tôi đang sống sẽ tràn đầy màu sắc, không còn sự trống trải của quá khứ! Gin à, em sẽ dùng hết phần đời còn lại để chăm sóc anh, tất nhiên là sẽ trên danh nghĩa là mẹ!Tưởng tượng ra tương lại khi Gin lớn lên sẽ gọi tôi là mẹ thì ngộ biết bao, nhưng thôi kệ!!

Miệng cườ vui vẻ ôm đứa bé trong tay, tôi bước ra khỏi khu rừng. Ông thấy tôi ôm trên tay đứa bé sơ sinh nên hỏi:

-Này Hotaru, cháu đang ôm con nhà ai thế?

-Con của cháu ạ!-Tôi cười cười lướt nhanh qua ông đi vào nhà.

Ông tôi nhâm nhi trà một lúc, sau khi suy nghĩ cặn kẽ thì la toáng lên:

-CHÁU NÓI CÁI GÌ CƠ??!!

Hì hì, bây giờ cháu đang vui ông ạ, cho nên cháu chẳng quan tâm nếu mọi người không đồng ý nuôi đứa bé-Gin, cháu bất chấp kể cả khi phải bỏ học. Tôi chạy vào nhà, phía sau là ông tôi. Bà tôi nhìn thấy tôi ôm đứa bé nên hỏi:

-Cháu ôm con nhà ai vậy? Dễ thương quá!

Tôi đợi ông theo vào phòng khách rồi lấy hết can đảm nói:

-Ông, bà, cháu muốn nuôi đứa bé này!

Tất nhiên, ông tôi sẽ phản đối kịch liệt:

-Này Hotaru, nhà nước sẽ không cho cháu làm mẹ khi đang trong độ tuổi đi học đâu!

Nhưng bà tôi lại khác, bà luôn không xoi mói gì tôi bởi bà biết tôi có lí do chính đáng nên mới nuôi đứa trẻ:

-Hotaru, bà không biết có chuyện gì nhưng...bà tin là cháu phải có một lí do nào đó khiến cháu kiên quyết nuôi nó như vậy. Nhưng cháu đừng bỏ bê việc học của mình nhé!

Tôi vui đến nối nước mắt trào ra, nhẹ nhàng kiễng chân để đứa bé không tỉnh dậy, ôm lấy bà trước sự bất mãn của ông. bà nhẹ nhàng vỗ nhẹ vai tôi. Từ nay tôi sẽ làm mẹ rồi, lần đầu tiên trong đời nên tôi hơi sợ, nhưng không sao, tôi đã có bà rồi mà, bà sẽ giúp tôi khi tôi gặp khó khăn trong việc nuôi dạy Gin. Tôi tin là tôi sẽ vượt qua trở ngại trong cuộc đời bởi vì...mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi! ^^

End chap2

hì hì

sorry nha mấy bạn, ra chap hơi lâu

vì bí quá ^^ thấy hay thì ghé thường xuyên và bình chọn cho mình để có thêm động lực ra lò chap 3 nha <3

Lạc vào khu rừng đom đóm ( Phần 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ