My Shy Student

602 42 2
                                    

"Lee Daehwi, đưa tôi xem bài luận của em nào!" Daehwi lấy bài luận của mình đưa cho giáo viên của chúng tôi, Park Jihoon. Thầy chăm chú nhìn vào bài luận của Daehwi. "Hmm... Tốt lắm. Làm rất tốt!" Deahwi vô cùng hài lòng với lời khen vừa rồi, bước trở về chỗ.

"Tiếp theo..." Jihoon nhìn quanh và cậu thấy một cậu học sinh cao lớn đang lo lắng, mắt nhìn gằm xuống bàn. "Lai Guanlin." Khi Jihoon vừa gọi tên, Guanlin nhanh chóng đứng dậy, mang bài luận của mình lên. "Hmm... Không tệ lắm... Chỉ là..."

Jihoon nhẹ nhàng vươn tay ra giữ lấy cằm Guanlin. "Nếu em đi làm người mẫu quảng cáo với gương mặt này, tôi chắc chắn em sẽ rất thành công." Jihoon vừa nói vừa bỏ tay mình ra khỏi khuôn mặt đẹp không góc chết ấy. Guanlin xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, nhanh chóng trở về chỗ.

~~~~~~~~

Tôi thật sự không thể hiểu nổi cậu bạn này. Cậu ấy luôn xấu hổ mỗi khi tôi gọi tên cậu ấy. Cậu ta chưa lần nào có thể nhìn thẳng vào mắt tôi. Mặt tôi trông dữ lắm à? Vô lý? Ý tôi là, tôi là giáo viên trẻ nhất và cũng đáng yêu nhất trường mà! Sức mê hoặc của tôi có thể gây cám dỗ cho tất cả mọi người xung quanh!

Nhưng sao riêng cậu ta là không thể. Tôi không muốn quyến rũ ai nữa hết. Vì mục tiêu trước mắt của tôi chính là Lai Guanlin. Nghe thật lạ phải không? Chính xác hơn thì đúng là yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy. Dù cho cậu ta chẳng thèm nhìn tôi, nhưng chính nụ cười của cậu ta đã khiến trái tim này rung động mất rồi, NỤ CƯỜI MÀ DƯỜNG NHƯ CHỈ CÓ THỂ THẤY ĐÚNG MỘT LẦN!

Nụ cười ấy khiến trái tim tôi đập loạn nhịp như núi lửa phun trào! Thật sự! Ý tôi là, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy cười thôi, chắc không có ai là không loạn nhịp như tôi cả!? Chúa ơi! Nhưng tại sao, tại sao cậu ta lại trông có vẻ rất sợ khi nhìn thấy ...

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Nụ cười ấy khiến trái tim tôi đập loạn nhịp như núi lửa phun trào! Thật sự! Ý tôi là, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy cười thôi, chắc không có ai là không loạn nhịp như tôi cả!? Chúa ơi! Nhưng tại sao, tại sao cậu ta lại trông có vẻ rất sợ khi nhìn thấy tôi!? Đừng nói với tôi là cậu ta có thể nhìn thấy ma và có một con ma ở ngay sau lưng tôi?!

AHHH LAI GUANLIN - AHH!!!! LÀM ƠN HÃY NHÌN TÔI ĐI!!!!!

~~~~~~~~~~~

Tiếng chuông nghỉ giữa giờ vang lên. Jihoon đang định rời đi thì bỗng nghe thấy có ai đó gọi tên người ấy vô cùng thân mật.

"Guanlin hyung! Anh có muốn chơi bóng rổ sau giờ học không?" Seonho vòng tay mình qua cổ Guanlin. "Không được rồi. Anh còn nhiều bài tập phải hoàn thành lắm." Guanlin nói. "Anh có thể làm nó sau khi chơi mà đúng không?" Seonho vừa nói, tay vừa bẹo má Guanlin. "Này! Dừng lại đi!" Guanlin hét lên, ấy vậy mà cậu ta vẫn tiếp tục cười nói. Đương nhiên, Jihoon thực sự rất muốn mình được ở vị trí của Seonho hiện giờ.

[TRANSFIC] Panwink OneshotNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ