Color

323 24 1
                                    

🚨 H 🚨

Guanlin ~~

Tôi tỉnh dậy với một cái ngáp dài. Mở chiếc rèm cửa, ánh nắng vàng dịu dàng tràn vào khắp cả căn phòng. Tôi quay sang bên cạnh, vẫn còn một người đang say giấc nồng. Đó là người yêu của tôi, Park Jihoon. Tôi cười rồi nhẹ nhàng để lại một dấu hôn trên trán của cậu ấy.

Đứng dậy khỏi giường, tôi đi vào bếp, chuẩn bị cho bữa sáng. Tôi nghĩ đến việc sẽ làm món ưa thích của cậu, thịt hun khói với trứng bác. Tôi mở cửa tủ lạnh, lấy những nguyên liệu cần thiết. "Thời gian bếp núc đến rồi."

∆∆∆∆

Sau khi nấu ăn xong, tôi quay lại phòng ngủ và ngồi xuống cạnh giường. Jihoon vẫn còn đang ngủ. Tôi lấy tay chọc chọc đôi má mềm mại, hồng hồng của cậu ấy. "Bé yêu dậy thôi... Bữa sáng xong rồi..." Tôi mân mê cục bánh bao trắng nõn đó. Chầm chậm, đôi mắt lười biếng của cậu dần hé mở. "Chào buổi sáng." Tôi cười nói. Jihoon đưa tay lên, chạm vào vai tôi, rồi từ từ tiến đến má.

"Chào buổi sáng." Tôi nhìn nụ cười tươi rói của cậu ấy. "Đi ăn thôi. Anh đã làm món em thích rồi." Tôi nói. Jihoon chỉ vào môi mình (ý là muốn bô bô đó :) ). Sao cậu ấy có thể đáng yêu vậy chứ. Tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ấy. Nhưng rồi, Jihoon bắt đầu phá phách. Cậu lấy lưỡi mình quyện cùng lưỡi tôi, nâng niu nó. "Mngh..." Tôi rên lên. Ôi mẹ kiếp! Cậu ấy có kỹ năng điêu luyện thế này từ bao giờ?

Khi cậu ấy chịu buông bỏ, tôi nói "Bữa sáng sẽ nguội hết nếu em còn tiếp tục 'ăn' anh thế này đấy." Tôi đứng dậy. "Đi thôi. Anh sẽ bế em ra." Jihoon lắc đầu. "Em ổn. Em muốn đi ra cùng anh." Cậu ấy nói. Tôi thở dài. "Được thôi." Tôi cầm lấy tay cậu ấy. "Nhưng anh sẽ cầm tay em. Để em không bị ngã." Jihoon gật đầu.

Tôi đưa Jihoon ra phòng ăn. Cậu giữ cái bàn thật chặt để chắc chắn đồ ăn không bị đổ ra ngoài rồi ngồi xuống ghế. Tôi thấy cậu ấy loay hoay tìm cái nĩa mãi. "Ơ anh yêu, cái nĩa đâu rồi?" Tôi cầm lấy nó, đặt vào tay cậu. "Đây. Để anh giúp em." Tôi nói. "Em xin lỗi." Chính là cái từ mà tôi ghét nhất trên trần đời. Xin lỗi.

"Jihoon, há miệng ra nào." Jihoon ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói. Tôi cắt một miếng thịt xông khói, bỏ vào miệng cậu. Jihoon nhai liên hồi rồi quay đầu lại tặng tôi một nụ cười. "Ngon quá." Tôi ngước lên, nhìn vào đôi mắt vô thức phía đối diện kia. Đành mỉm cười một cách cay đắng. "Anh rất vui vì em thích nó." Hay đúng như mọi người nói thì người yêu của tôi...

Bị mù.

∆∆∆∆

Mọi việc xảy ra đều là lỗi tại tôi. Jihoon nhìn thấy tôi hôn một người bạn cùng trường đại học. Nhưng không phải là tôi cố tình hôn cậu ấy. Tôi luôn luôn chỉ muốn trao nụ hôn của mình cho một người duy nhất, đó là Jihoon. Vì quá sốc, Jihoon chạy ra giữa đường mà chẳng chút để ý xung quanh. Một chiếc xe tải băng băng lao đến. Tôi đã nhìn thấy và cố chạy thật nhanh đến đó để đẩy cậu ấy ra. Nhưng, tôi đã đến muộn. Và mọi thứ thực sự sụp đổ hoàn toàn khi chính mắt tôi nhìn thấy Jihoon bị đâm bởi chiếc xe tải kia. Cái khoảnh khác đó, tôi đã cầu nguyện với Chúa làm ơn đừng mang cậu ấy rời xa tôi nhanh như vậy!

[TRANSFIC] Panwink OneshotNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ