Sau khi Uông Vũ Hàm nghe những lời này, lập tức mở miệng bổ sung: "Hình đại ca ngươi yên tâm, ông nội của Hân Vũ chính là nhà khảo cổ học rất có danh tiếng, chắc chắn sau khi Hân Vũ về nhà, nhất định sẽ bảo ông của nàng nghĩ cách đưa nàng về."
"Chỉ hy vọng như thế, nhưng ta lo lắng chính là Hân Vũ không chịu trở về!" Hình Ngạo Thiên đã hiểu được vấn đề của nàng tối hôm qua, cho dù nàng trước đó không lường trước mình sẽ rời đi như thế, nhưng từ trong lời nói của nàng, hắn đã cảm giác được, Hân Vũ khi đó đối với hắn có bao nhiêu thương tâm thất vọng rồi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tình cảm trai gái này, bọn họ sao có thể giúp được đây? Chỉ hi vọng ông trời đừng trêu đùa bọn họ thì tốt rồi!
—-
Hân Vũ ra viện về nhà nghỉ ngơi điều dưỡng, nhưng cô vẫn không thể quên được đoạn thời gian đã qua kia, vì sao cô đột nhiên quay về nơi này, hơn nữa theo cách nói của ông nội, hoàn toàn không giống với ngày cô rời đi, rõ ràng là cô không cẩn thận mở Nhân thư rồi bị nó hút vào, lúc ấy người cô ở trong phòng nghiên cứu, đúng là ở trong phòng nghiên cứu, hơn nữa lúc ấy căn bản là không hề có động đất, cô cũng không phải là ở trong phòng ông nội.
Ôm đầu gối dựa vào ghế sa lon, một mình yên lặng suy nghĩ, nghĩ tới Ngạo Thiên hiện tại có phát hiện cô đã rời đi hay không, vậy tâm tình của hắn sẽ thế nào đây? Hắn sẽ vì mình mà đau lòng sao?
Thở dài một hơi, lắc lắc đầu, hắn sao lại nhớ mình chứ? Nhất định sẽ không, hắn căn bản là không cần mình, cô chỉ là bóng dáng củ Vũ Hàm học tỷ, là vật phẩm thay thế, hắn sẽ không có chút đau lòng khi cô rời đi.
Cố gắng để tâm tình của mình bình thường trở lại, ngày mai cô phải đi Bắc Đại, đây chính là cuộc sống đại học cô tha thiết mơ ước, nếu đã trở lại, vậy hãy để cho cô quay về với chính mình trước kia, quay về làm Đỗ Hân Vũ vô lo vô nghĩ.
—-
Phong Thành Quốc
Uông Vũ Hàm qua nhiều ngày điều dưỡng, thân thể đã khôi phục như lúc trước, mấy ngày qua vì chuyện của Hân Vũ nàng đã trì hoãn ở Phong Thành quốc không rời đi, Độc Cô Thác cũng kiên trì phải tìm được hung thủ hạ độc mới có thể từ bỏ ý định.
"Vương thượng, thuộc hạ dẫn người tìm kiếm liên tục mấy ngày, đã phát hiện ra lông chim trong bao quần áo của một thái giám." Hai mắt Độc Cô Thác tỏa sáng, rốt cục cũng để cho hắn tìm được người hạ độc.
Đôi mắt sắc bén của Độc Cô Thác nhìn về phía Viên Dã nói: "Nói thẳng kết quả điều tra của ngươi đi, ta muốn biết hung thủ phía sau là ai?"
"Thuộc hạ mỗi đêm đều cùng các ám vệ tìm tòi trong cung, đêm qua lục soát trong phòng của cung nhân hậu cung, thì phái hiện được tiểu thái giám kia có một túm lông chim, lúc ấy thuộc hạ dẫn tiểu thái giam kia đi, sau khi qua bức cung, tiểu thái giám cuối cùng cũng chịu nhận tội, hơn nữa nói ra là Tuyết Cơ nương nương bảo hắn hạ độc, mục đích là muốn độc chết Vũ phi, lại không ngờ để Vương hậu uống hết chén canh gừng kia!" Viên Dã đem sự thật hắn biết được nói ra từng chút một cho Độc Cô Thác, hơn nữa đem túm lông chim tìm được trình lên.
Độc Cô Thác cầm bằng chứng phạm tội, đứng dậy đi về phía phòng ngủ của Vũ Hàm, gửi cho Viên Dã một ánh mắt bảo hắn đem tiểu thái giám kia đưa tới Ngự thư phòng của Hình Ngạo Thiên.
"Thác, làm sao vậy, có phải tìm được hung thủ hạ độc rồi không?" Uông Vũ Hàm theo sát sau lưng, thấy hắn cùng Viên Dã hành động, nói vậy nhất định là...
"Vũ Hàm, đi theo ta là được rồi!" Nếu hắn không nói, Uông Vũ Hàm cũng không hỏi nhiều, đi theo phía sau hắn, bước vào Ngự thư phòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bạo chúa bổn cung đến từ 2012
RandomTương truyền vào thời thượng cổ, thánh nhân Phục Hi cùng mẹ của vạn vật Nữ Oa, hợp lực tạo thành ba bản thần giám - thiên thư, địa thư, nhân thư, mà nghe nói nhân thư được để lại trong trong nhân gian. Trong lúc nàng xuyên qua, chật vật từ trong nướ...