Trên đường bọn họ gặp phải tang thi chó, thân hình của nó hôi thối, dữ tợn, thỉnh thoáng máu lại nhỏ giọt xuống đất, hai mắt trở nên trắng dã, hơi thở tanh hôi, ánh mắt tham lam nhìn chòng chọc đoàn người Đường Yên. Đường Yên thành thạo dùng kiếm giải quyết nó sau đó lại dùng mũi khoét sọ lấy ra một viên huyết hạch màu đỏ nhạt lớn cỡ trứng cút rồi lấy nước suối từ ba lô ra rửa sạch. Tinh hạch mà cô cho Miêu Trạch và Mạnh Lộ đều đã được ngâm qua hồ nước nên hai người thuận lợi thăng cấp trở thành dị năng giả cấp bốn.
Miêu Trạch thuộc hệ kim chủ về giết nên lực sát thương mạnh hơn Mạnh Lộ hệ thổ chuyên về phòng ngự rất nhiều tuy nhiên thằng nhóc Mạnh Lộ thích chơi ngầm, thực lực không thể khinh thường được.
"Hiện tại chúng ta đi đâu?" Lục Uẩn cau mày, lên tiếng nói. Lục Uẩn là dị năng giả mà Hạ Dĩnh chiêu mộ, thực lực cung coi như không tệ nhưng tính cách thì có chút kiêu căng cố chấp, thật sự không làm cho người khác thích được. Bên trán trái của y có một vết sẹo rất sâu làm cho khuôn mặt vốn đã tối tăm của Lục Uẩn lại càng thêm âm u, trong ánh mắt khó nén được sự tham lam.
Đường Yên bĩnh tĩnh quan sát chung quanh, ánh mắt tối đen thâm thúy tại dưới bầu trời đêm càng làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Kinh nghiệm khi sống ở tận thế làm cho Đường Yên không muốn áp chế mùi máu tanh, sự tàn nhẫn trên người mình. Lục Uẩn khí thế Đường Yên phóng ra đè ép nên cuống quít tránh đi ánh mắt Đường Yên, im lặng không nói tiếng nào nữa.
Đường Yên luôn luôn hoài nghi bên cạnh Hạ Dĩnh có cọc ngầm, nếu không thì dựa vào bản lĩnh của Hạ Dĩnh không có lí gì lại không thể bình yên đến thành phố Thanh Hải được. Dị năng giả hệ mộc cực kì hiếm thấy, tấn công phòng thủ đều tốt cả nhưng suốt dọc đoạn đường này Hạ Dĩnh lại nhiều lần gặp chuyện không may hơn nữa lại có rất nhiều chỗ sơ hở, trước khi lên đường thì Đường Yên đã nói gần nói xa với Hạ Dĩnh để cho Hạ Dĩnh có sự chuẩn bị rồi.
Quân nhân đi theo lần này đều là tư binh của nhà họ Hạ, bọn họ không có khả năng phản bội Hạ Dĩnh được, vậy thì chỉ còn lại dị năng giả chiêu mộ lúc ở căn cứ Thanh Long mà thôi, sau khi sàng lọc một phen thì Hạ Dĩnh khóa mục tiêu là Lục Uẩn. Người này hay biến mất khi ở cùng bọn họ, tuy chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn nhưng vẫn làm cho Hạ Dĩnh nổi lên nghi ngờ.
"Việc này không tới phiên anh nhúng tay vào, cứ đi theo là được." Đường Yên liếc y một cái, đáp lời bằng giọng nói lạnh lẽo, tốc độ di chuyển vẫn không giảm đi chút nào,.
Trên mặt Đường Yên thoáng hiện lên một chút sát khí, tuy rằng rất nhạt nhưng cũng đủ để làm cho Lục Uẩn hoảng sợ. Suốt dọc đường đi Đường Yên không nói nhiều lắm, vẻ mặt lại bình thản lạnh nhạt nhưng khí thế lại hết sức kinh người, mới vừa rồi sát khí mà Đường Yên tỏa ra làm cho hai chân Lục Uẩn run lẩy bẩy. Mặc dù y cũng sợ Hạ Dĩnh nhưng khi đối mặt với Hạ Dĩnh thì lại không cảm nhận được sự hoảng sợ từ sâu trong linh hồn này.
Sắc mặt Lục Uẩn tái nhợt, khi thấy Đường Yên xoay người không để ý đến mình nữa thì cả người mới thả lỏng. Y sờ sờ ống tay áo, khẩn trương nuốt nước miếng vài cái, ngón cái cứ sờ cái nút trên tay áo, cuối cùng vẫn là đè nén xuống.
Trịnh Nhiên nhìn xung quanh, động tác nhanh nhẹn tiêu diệt tang thi rải rác trên đường. Ban đêm nhiệt độ hơi thấp, Trịnh Nhiên thở ra một hơi sau đó nói: "Là ở phía trước, buổi chiều lúc tới đó thì chưa xem xét cẩn thận nên mọi người hãy thận trọng một chút!"
"Chưa điều tra kĩ?" Đường Yên quay đầu nhìn thẳng vào Trịnh Nhiên, cô cảm thấy người này đang nhắc nhở cô nên nghiêm túc gật đầu.
Trung tâm thương mại dưới đất này được giữ gìn rất tốt, hoàn toàn không giống như đã bị cướp. Chuyện này cực kì không thích hợp, đây là tận thế trung, sẽ không ai bỏ qua vật tư cả. Đường Yên quay người, lông mày nhíu chặt nhìn về phía Hạ Dĩnh sau đó bắn tinh thần lực ra bốn phía, cẩn thận dò xét hoàn cảnh chung quanh từng tí một, trung tâm thương mại dưới đất cách chỗ bọn họ đang đứng khoảng chừng năm mươi mét, thấy Đường Yên không lên tiếng thì mọi người đều giữ im lặng nên không khí có chút đè nén.
Tinh thần lực xuyên qua đất vào trong trung tâm thương mại, đột nhiên hơi thở Đường Yên trở nên bất ổn, sát khí bắn ra bốn phía, lúc này sát khí của Đường Yên quá mạnh làm cho mọi người giật mình, âm thầm kinh ngạc.
Trung tâm thương mại dưới mặt đất rất gọn gàng sạch sẽ nhưng vẫn có thể thấy được máu tươi nhuộm đỏ đồ vật và những cỗ thi thể bị vét sạch nội tạng, hình dạng hoàn toàn thay đổi. Ở trong góc tối của trung tâm thương mại có một con Liệp Thực Giả đang lẳng lặng ngủ đông, tinh thần lực không cách nào mô tả được bộ mặt của con Liệp Thực Giả này tuy nhiên dựa theo hình thể thì thiên về thú biến dị.
Sàn, hành lang, bậc thềm... Chung quanh đó đều có những đoạn ruột ngắn và chân tay đã bị cụt, nhìn thoáng qua thì rất giống hiện trường tai nạn xe cộ. Sắc mặt Đường Yên thay đổi, cái tay đang cầm chai nước hơi dùng sức làm cho chai nước móp méo. Mọi người đều bị sát ý của Đường Yên dọa sợ tới mức không nhẹ, sắc mặt không khỏi trở nên nặng nề.
Giang Ly theo phản xạ lui về phía sau hai bước, ánh mắt nghiêm túc nhìn trung tâm thương mại dưới đất ở phía trước năm mươi mét. Dị năng giả có thể cảm nhận được nguy hiểm lại thêm sắc mặt kì lạ của Đường Yên vẻ mặt dị thường nên mọi người đều rất cảnh giác: "Đường Yên, bên trong có cái gì vậy? Rất nguy hiểm sao..."
"Số lượng không rõ, hẳn là thú biến dị. Hình thể không lớn, tính tình rất bạo ngược." Đường Yên nói rõ ra, cô cũng không muốn giấu diếm gì cảm. Đường Yên nhớ lại tình huống mà mình cảm nhận được ở trung tâm thương mại dưới đất, nếu con thú biến dị kia không có tính tình tàn ngược thì sẽ không thích máu me như vậy. Chuột biến dị thích máu thịt con người nhưng cũng biết để lại bộ xương còn con thú biến dị không rõ mặt mũi ở trung tâm thương mại dưới đất mặt kia có vẻ như chỉ ăn nội tạng, nhìn qua có vẻ cực kì tàn bạo, nó là cái gì đây?
Không biết vì sao trung tâm thương mại dưới đất này lại khác với các cửa hàng xung quanh. Trước cửa rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức làm cho người ta không dám tin nhưng những cửa hàng còn lại ở hai bên đường phố ít nhiều đều có dính vết máu, chỉ riêng khu vực xung quanh trung tâm thương mại dưới đất đó là không có gì cả, nếu không phải nhờ dùng tinh thần lực để tra xét cảnh tưởng máu me bên trong thì Đường Yên nhất định sẽ nghĩ rằng trung tâm thương mại dưới đất này rất an toàn!
"Hình thể không lớn ư, có thể là chuột biến dị hay không?" Giang Ly ngẩng đầu nhìn về phía Đường Yên hỏi.
Hạ Dĩnh không để ý đến mọi người đang thảo luận, cô cau mày nhìn chung quanh trung tâm thương mại dưới đất, Hạ Dĩnh vuốt mái tóc ngắn, đôi môi mím chặt. Nương theo bóng đêm, một cái cây màu xanh biết lặng yên không một tiếng động bò dọc theo ngã tư đi vào trung tâm thương mại dưới mặt đất, xung quanh trung tâm thương mại dưới đất này quá sạch sẽ làm cho Hạ Dĩnh không có cách nào an tâm.
Tận thế, khắp nơi đều thê lương, hỗn độn, vì sao nơi này lại gọn gàng sạch sẽ như vậy? Tận thế đã tiến đến nửa năm, diện tích của thành phố Thanh Hải lại khá lớn, có thể nơi đây đã chống cự được vài tháng rồi mới thất thủ. Tuy vậy thì ít nhất nơi này cũng đã bị bỏ hoang hai tháng, cho dù đã được quét dọn sạch sẽ trước đó thì cũng sẽ không sạch sẽ một cách quá đáng như vậy được.
BẠN ĐANG ĐỌC
NHẬT KÝ THĂNG CẤP CỦA NỮ PHỤ Ở TẬN THẾ - Thủy Qủa Mộ Tư
RomanceThể loại:Ngôn Tình, Mạt Thế, Nữ Phụ Nguồn:DĐ Lê Quý Đôn Một lần ngoài ý muốn, Đường Yên "bi thống" xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mạt thế cô đã từng đọc, trở thành vật hi sinh nữ phụ, kiêu căng, cay nghiệt,...Không ổn chút nào, đối mặt với thế giới...