2

564 40 0
                                    

Sau cuộc trò chuyện với Sanlly, Jackson đi về nhà nhưng trong lòng hoang mang. Ngay lúc đến đoạn ngã tư, do không chú ý, Jackson bị một chiếc xe tải tạch tay lái đâm trúng. Jackson cảm thấy đầu óc mơ hồ, bản thân hết thảy nhẹ nhõm, sau khi mở mắt ra, trước mặt Jackson là Vương Tuấn Khải khôi ngô tuấn tú??? Được rồi, mơ trúng idol là chuyện bình thường đúng không?

Haha... mê thần tượng quá rồi nằm mơ cũng thấy trai đẹp như Vương Tuấn Khải. Hahahaha xem ra hôm nay mình xổ số sẽ trúng độc đắc. Hắc hắc chiều phải mua, phải mua a~

Jackson đưa tay của mình chạm vào khuôn mặt tuấn tú đó, bỗng nhiên, cậu có cảm giác thời gian ngừng lại!???

Cái gì? Tại sao? Chuyện gì xảy ra? Sao tay lại có cảm giác? Mơ còn có cảm giác? Hay mình cầm trúng thứ gì đó? Không đúng, là da mặt của Vương Tuấn Khải! Không đúng, tại sao? Không phải, trang trí này... nội thất này... Không! Phải! Nhà! Mình!?

Sau một hồi bổ não, Jackson nghe thấy tiếng idol:

"Cậu sờ đủ chưa?"

"Hả? Là thật sao?"

"Mớ gì á, lâu lâu tui mới có một ngày nghỉ, cậu định cướp phòng tui hử?"

"Cướp? Khoang! Tui sao ở nhà anh?"

"Tui mới là người hỏi câu đó, cậu sao ở nhà tui?"

"Tui không biết mới hỏi anh!"

"Tui không biết mới hỏi cậu!"

Người gì lầy lội dậy chời~

"Khoang khoang! Cậu... mê tui tới nỗi đột nhập nhà tui leo lên giường tui, lợi dụng sàm sỡ tui á hả?"

Thiên Tỉ lúc này mới phát hiện thần tượng tiên sinh đang không mặt áo? Mình đang nằm trên giường người ta? Khoang, là sao mình ở đây? Không lẽ... hớ hớ, mê Doraemon dữ vô giờ há há thật sự mượn cửa thần kì bay tới gặp thần tượng rồi!? Em Thiên nào đó vội ngồi thẳng lưng.

"Ê trả lời đê!"

"Tui không biết a~! Tui nhớ là đang đi xe... tai nạn?"

Idol tiên sinh: "..."

"Đúng vậy! Tui bị tai nạn sau đó sau đó sau đó.. ở đây!"

"Giỡn mặt hả ba, cậu đi xe bị tai nạn sao không ở bệnh viện mà ở đây?"

"Tui bói thật! Nhìn đi, tui đâu phải người Trung Quốc, tui mới học tiếng Trung Quốc có một năm à... ể sao tui nói rành vậy ta?"

Tuấn Khải: "..." Người này rất thích bổ não!

"Tui nói thật, lúc trước tui học... hong có giỏi tiếng Trung Quốc tự nhiên nói rành làm sao tui biết, với lại nếu không tin anh đi đến cục cảnh sát kiếm tài liệu tui đi, làm gì có chớ! Còn nữa..." Quay đầu ra cửa sổ: "Nhà anh cao vậy hỏng lẽ tui có cánh, còn nữa của phòng đóng kín như vậy, cửa sổ hỏng mở, tui có cánh cũng đâu có bay vô được đâu a~"

"Cũng có lý... ba ba ma ma...a..a..a.."

Bama bạn Khải nào đó đi lên lầu..

"Chuyện gì a~ người ta đang ăn vụ... chuyện gì vậy con trai? ^•^?"

Đừng Quên Anh! (Khải Thiên)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ