Chương 28

5.2K 347 25
                                    


Buổi sớm,

Gió thổi ào ạt, kèm theo đó là một trận mưa rả rít sau bao ngày nắng nóng oi bức.

Nhìn ra ngoài chỉ thấy một màn nước trắng xóa. Thỉnh thoảng có những vệt sáng lóe ngoằn ngoèo như muốn xé toang bầu trời âm u. Cảnh vật chìm hẳn trong mưa. Mưa rơi lộp độp trên mái nhà, đập lùng bùng vào những cành lá xum xuê. Mưa xối được một lúc bỗng trong vòm trời tối đen vang lên những tiếng ì ầm. Tiếng sấm của cơn mưa mới đầu mùa. Một lát sau, mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn.

Sau cơn mưa, bầu trời dường như sáng hẳn lên, mọi thứ đều như được gột rửa đi bụi bặm và đất bẩn. Không gian thoáng đãng, cảnh vật cũng trở nên tươi mới và con người rất thoải mái tinh thần.

Trời mưa làm cây cỏ xanh tươi, ánh nắng đang cố len lỏi dưới từng tán lá đang còn đọng lại giọt mưa làm lấp lánh rất đẹp, mấy chú chim đua nhau ló ra cất tiếng hót véo von. Mặt trời lại xuất hiện tỏa ra tia nắng sáng với bảy sắc cầu vồng trông thật đẹp trên những thảm cỏ xanh. Nắng lấp lánh như đùa giỡn, nhảy múa với những gợn sóng trên dòng sông, phong cảnh thiên nhiên thật sinh động.

Hàm Nghi Yên vừa lúc thức dậy, đảo qua người bên cạnh vẫn còn đang ngủ say. Nàng hơi mỉm cười, cúi người xuống hôn một chút khoé miệng người kia, sau đó mới rời giường đi vệ sinh cá nhân.

Từ lúc bận việc ở Thiên Hương Lâu tới giờ, nàng cũng không có ghé qua phòng xem Tiểu Thanh lần nào. Vừa lúc hôm nay rãnh rỗi, nàng muốn đi xem một chút muội muội nhà mình, xem
nàng có lười biếng không chịu tu luyện hay không.

Hàm Nghi Yên dặn dò hạ nhân không có lệnh của nàng không được làm phiền Giang Tiểu Ngư ngủ, còn không quên cho người chuẩn bị điểm tâm mang lên phòng, chờ nàng thức thì sẽ dùng.

Nguyên một buổi sáng bận rộn, một bên cho người dọn dẹp đồ vật trang trí hôm qua, một bên còn phải đốc thúc Tiểu Thanh tu luyện, chẳng mấy chốc đã đến chiều tối. Thiên Hương Lâu luôn mở cửa vào lúc tối, Hàm Nghi Yên vì là hoa khôi nên mỗi ngày phải đứng trước đám nam nhân dùng tài nghệ và mỹ nhan để câu dẫn. Đôi khi nàng cũng khó chịu lắm nhưng vì xà tộc của nàng, đành phải hy sinh một chút.

Trở về phòng, Hàm Nghi Yên nhìn trên bàn vẫn còn thức ăn, tất cả đều đã nguội lạnh, liền biết người kia vẫn còn chưa tỉnh, tất nhiên nguyên nhân là do nàng rồi.

"Nhất định là bản thân đêm qua miệt mài quá độ, có lẽ sau này nên tiết chế lại một chút" Hàm Nghi Yên nghĩ bụng.

Nguyên ngày hôm nay Giang Tiểu Ngư chỉ ngủ, không có một miếng gì bỏ bụng, Hàm Nghi Yên lo lắng thân thể nàng sẽ chịu không nổi nên cho người nấu chút cháo loãng cho nàng.

"Tiểu Ngư Nhi~ dậy ăn một chút đi rồi tiếp" Hàm Nghi Yên đỡ nàng ngồi dậy, làm cho nàng tựa vào trong ngực mình, đưa một muỗng cháo lên miệng thổi rồi đút cho nàng.

Giang Tiểu Ngư bộ dạng vẫn còn mệt mỏi, tựa vào ngực Hàm Nghi Yên dập dìu, cái gì cũng ăn không vô.

BH (ĐN) [Hoàn] Các ngươi theo ta làm gì?? Nữ chủ ở kia mà!! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ