2.2. Dandan và Ongong

1K 86 11
                                        

Cảm giác ẩm và nóng quét qua môi, kéo Minhyun tỉnh dậy. Anh bật cười khúc khích, đưa tay lên xoa đầu Dandan như mọi ngày nhưng chợt sững người lại khi vuốt phải một làn da trần. Minhyun mở choàng mắt, mất ba giây để não bộ ghép nối hai đường cong của đôi mắt người phía trên mình với chú chó Dandan hai tuổi rưỡi.

"DANDAN! ĐÃ NÓI BAO NHIÊU LẦN RỒI??? GIỜ KHÔNG ĐƯỢC GỌI DẬY KIỂU NÀY NỮA!!!"

Minhyun ngồi bật dậy gào lớn, tay quẹt quẹt môi đến đỏ rực mà vẫn không dẹp được những suy nghĩ kì quái trong đầu. Lúc trước là chó thì không sao, còn thấy đáng yêu là khác. Giờ cứ nhìn một thân dài 1m80, vai rộng như Thái Bình Dương, lại còn...còn...

"DANDAN! MẶC NGAY ÁO VÀO!!!"

Minhyun giật chăn lên muốn che người Dandan vào nhưng miếng chăn không suy suyển, cúi xuống lại thấy một Ongong vẫn đang say sưa ngủ, hai tay còn đang quấn lấy eo anh.

"ONGONG!!! ĐÃ NÓI KHÔNG ĐƯỢC NGỦ TRÊN GIƯỜNG CỦA ANH NỮA!!!"

Minhyun lại gào lên, lay Ongong dậy. May phước, Ongong là mèo, bản tính sợ lạnh nên còn chịu mặc đầy đủ áo quần. Nhưng trong cái nhà này, còn ai có thể mê ngủ hơn Ongong nữa? Nó, à không, cậu ấy bị Minhyun lắc cũng mặc kệ, còn dụi đầu vào người anh, hai tay quấn chặt thêm, chép miệng lẩm bẩm.

"Sáng nào Minhyun cũng ồn ào như vậy không mệt sao?"

"MỆT! TÔI MỆT MUỐN CHẾT ĐI ĐƯỢC!!!"

Minhyun gào lên rồi nhất quyết giằng tay Ongong ra, đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm. Dandan cũng lập tức đứng dậy ngoe nguẩy đi theo nhưng Minhyun vội vàng chạy thật nhanh rồi đóng sầm cửa lại.

Anh nhìn chính mình trong gương đang vò đầu bứt tai, trông thật khốn khổ. Ba tháng rồi mà anh vẫn không thể quen nổi việc chó mèo trong nhà đột nhiên trở thành người, mọi việc vẫn rối tung lên. Gia đình, bạn bè của anh ban đầu cũng không ai tin, còn nói chuyện anh có bạn trai đúng là hơi khó tin nhưng không cần phải bịa ra một chuyện hoang đường như thế để lấp liếm. Chỉ cho đến khi họ thực sự gặp hai đứa, nhìn một thanh niên chạy lộn nhào trên sàn nhà vì đuổi theo một quả bóng và thanh niên đầu đội trời chân đạp đất còn lại lèo nhèo đòi cuộn tròn trên lòng Minhyun ngủ thì mới chịu tin. Hai vị giáo sư nhà anh rất có phong phạm của học giả, mỗi người giơ tay nhấc chân một đứa để nghiên cứu. Hết một buổi sáng, hai vị tuyên bố khoa học không lý giải được, có mang tới viện nghiên cứu cũng không ai nhận nên Minhyun đành tự gánh trách nhiệm thôi.

Tới đám bạn anh, Jonghyun cũng không khác bố mẹ anh là bao, còn ngồi tính xem Minhyun nên kiếm thêm bao nhiêu mỗi tháng để đủ nuôi hai thanh niên kia. Dongho thì khỏi nói, có quan tâm gì đâu, ôm luôn quả bóng rồi dẫn Dandan xuống sân của khu chung cư chơi. Còn Minki vốn không thích động vật, giờ thấy chúng nó thành người thì thoải mái hẳn, còn sáng mắt lên nói có thể mượn hai đứa nó làm người mẫu quảng cáo cho bộ sưu tập sắp tới của cậu ấy không. Youngmin thấy thế cũng nhảy vào, nói công ty của cậu ấy có thể đứng ra quản lý, còn đặt luôn tên cho Dandan là Kang Daniel và Ongong là Ong Seongwoo. Thế là từ đó, từ một cuộc sống thanh cảnh một người một chó một mèo, giờ trong nhà anh có tới hai người mẫu trẻ mới nổi reo rắc tai hoạ.

Triangle ~ Tam giácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ