Chapter 2

732 48 2
                                    

Taeyeon nói giọng của mình hay. Taeyeon nghĩ mình là một người tài năng, Taeyeon gọi mình là người "có ý nghĩa". Taeyeon.... Taey...

"Này, cậu sao vậy?" Sooyoung hỏi. "Cậu ngẩn người ra như hồn lìa khỏi xác ấy."

"Cậu đang toan tính gì à?" Hyoyeon hỏi. "Vụ gì thế, kể bọn này nghe đi."

Jessica liếc xéo cả hai. "Tớ đang suy nghĩ đấy. Nếu hai đứa cậu hiểu được từ đó nghĩa là gì."

"Oooooooh." Sooyoung thốt lên. "Chúng ta vừa bị khinh kìa."

"Có phải là vì Taeyeon không?" Hyoyeon hồn nhiên hỏi, còn Jessica nghe xong suýt nữa lên cơn đau tim.

"Tại sao lại là về Taeyeon chứ?!" Jessica gắt, giọng réo lên như .đạt mức nửa quãng tám

Hyoyeon chau mày. "Không phải cậu vừa mới đi luyện thanh với cậu ấy về sao? Tớ biết Taeng kiểu khiến cậu phải ngước nhìn vì ngưỡng mộ mà. Cậu ấy nói gì đó tốt về giọng hát của cậu à?"

"Cậu lùn đến mức nào mà phải ngước nhìn tới Taeyeon chứ," Sooyoung chọc

"Ờ, cậu ấy khen giọng tớ hay," Jessica giọng bình thản đáp lại, như thể như nó chẳng có gì to tát lắm, trong khi nó thực ra có ý nghĩa nhiều hơn vậy.

"Giọng của cậu đúng là hay mà," Hyoyeon nói. "Tớ có thể công nhận điều đó."

"Aww, cảm ơn Hyo nha," Jessica cảm động choàng cánh tay qua vai cô bạn mình.

"Tớ cũng có thể nói với cậu câu đó," Sooyoung nói. "Cậu cũng sẽ ngước nhìn ngưỡng mộ tớ chứ?"

Jessica (cố ý) ngước mắt lên trần nhà. "Chẹp, cậu ở trên cao quá, tớ đã phải ngước nhìn sẵn rồi."

Sooyoung vuốt nhẹ đầu Jess như cô ấy là một đứa trẻ. Soo tiếp: "Thôi được rồi, câu hỏi quan trọng: đến giờ trưa rồi chúng ta nên đi ăn gì đây?"

Jessica đảo mắt, nhưng cô ấy không thể ngăn khóe miệng mình vểnh lên trên.

***

Thực sự Jessica chẳng rõ vì sao mình lại thành bạn của Stephanie nữa.

Cả hai đi học chung một trường và đều đến từ California, nên mọi người đều dự đoán là cả hai sẽ sớm trở nên thân thiết. Nhưng ấn tượng đầu tiên của họ thật sự chẳng được đẹp cho lắm, hay ít nhất, đó là cảm nhận từ phía Jessica. Cô bạn này chỉ thật là... ồn ào, dai dẳng, cứng đầu và Jessica đã nhắc tới ồn ào chưa? Bỗng dưng la lên: "Hey gái Mỹ!" từ phía bên kia phòng, nài nỉ cả hai hãy đi ăn đồ ăn Tây cùng nhau, chẳng hề có ý thức gì về giới hạn vào những lúc kiểu như lúc này...

"Nè, chuyện của cậu với crush Taeyeon sao rồi?" Stephanie nói, và Jessica ước gì mình đang nghe nhầm cô bạn của mình, nhưng khổ nỗi Stephanie lại đang nói tiếng Anh.

"Crush nào? Tớ chẳng hiểu cậu đang nói gì hết."

Stephanie đảo mắt làu bàu. "Ôi thôi nào! Đừng diễn sâu nữa, nó quá là rõ ràng rồi mà. Cậu đắm đuối nhìn cậu ấy như thể cậu ấy là vì sao trong mắt cậu, nhất là khi cậu ấy hát. Cứ như Tae chưa debut mà đã có cậu là fan rồi ấy."

[TRANS] [LONGFIC] A Matter of Time (DONE ✓)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ