Những con người đứng trước phòng cấp cứu thở dài, khuôn mặt ai cũng biến sắc không chút tinh thần . Lần này cả ba mẹ Yuna và Jungkook cũng đến, con bé đáng lẽ không nên bị như thế, nó đã gặp quá nhiều thứ xui xẻo rồi
-" Mẹ không ngờ con và Yuna lại có chuyện như thế, đến cả các con cũng giấu luôn mẹ "
Mẹ Jungkook nói, bà cũng vừa được nghe Hoseok kể về chuyện mấy năm trước, bà thực sự không biết những chuyện đó, lũ trẻ này đúng là nguy hiểm . Không gian im lặng vẫn bao trùm lấy dãy hành lang lạnh toát, những tiếng gió cứ xen qua khe cửa tạo nên những tiếng động rùng mình . Từ bên trong, vị bác sĩ áo trắng đi ra với vẻ mặt hết sức buồn rầu
-" Bệnh nhân mất máu quá nhiều, bây giờ chúng tôi cần phải phẫu thuật để lấy viên đạn ra ngoài . Xin người nhà đi theo chúng tôi để làm thủ tục cho bệnh nhân "
Ba mẹ tôi cứ thế bước đi không nói lời nào, đơn giản vì bây giờ họ có nói cũng chẳng có sức để nói, thật sự họ giận Jungkook rất nhiều . Nhưng dù sao đó cũng là người mà con mình yêu thương, không thể làm gì được
-------------------------------------- 3 ngày sau ------------------------
Cuộc phẫu thuật thành công đã mang tôi ra khỏi vòng tay của thần chết, đoạn ghi âm cũng đã được Hoseok gửi cho cảnh sát để điều tra . Hiện giờ tôi đang ở trong phòng hồi sức, muốn đi lại cũng chẳng được, vết thương nó cứ hành tôi hoài . Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ khoảng không vô định suy nghĩ về những gì mình đã trải qua, cứ như một bộ phim hành động nào đó ấyĐang ngồi mơ mộng thì bỗng bên ngoài có người mở cửa bước vào - là Jungkook, mấy ngày nay không có ngày nào là nó không tới nhưng tôi vẫn không nói chuyện với nó nhiều
-" Mày mới dậy à, có muốn ăn chút gì không để tao mua cho . Hay là muốn uống gì không ?"
-" Đi dạo "
Tôi chỉ nói ra hai từ thôi là nó đủ hiểu rồi, nó dìu tôi ngồi vào chiếc xe lăn rồi đẩy đi ra ngoài . Nó đưa tôi vào vườn hoa ngay sát bên bệnh viện
-" Có phải mày quên điều gì đó không "
-" Quên gì "
-" Lúc mà mày gần bất tỉnh ấy, tao không tin là mày quên nhanh vậy đâu nha "
Tôi bất giác đỏ mặt, cái tên này luôn biết cách làm cho tôi khó xử là như nào chứ . Tôi im lặng không trả lời gì, giờ cũng không biết có gì để nói nữa . Bỗng nó đi đến trước mặt tôi rồi quỳ xuống, mặt nó lúc này nhìn đáng yêu cực
-" Nè mau nói cho hết đi chứ, làm cho người ta mong chờ lắm đấy "
-" Tao không có gì để nói hết đấy, lúc đó chỉ là vô tình thôi "
-" Miệng nói nhưng mà ý chí không nghe lời gì hết, coi lại kiểu xưng hô đi kìa "
-" Aisss nghe là được chứ gì nhưng mà vụ Min Yeon sao rồi "
-" Thì ở tù chứ sao hỏi thừa, mấy con như nó như vậy là đáng . "
-" Bắt đầu lên mặt rồi đấy, thôi tao không nói nữa, đưa tao về phòng đi "
Những ngày tiếp theo chúng tôi vẫn như vậy, vẫn nói cười với nhau như trước kia, thậm chí là phũ nhau không đường lui . Tôi tự hỏi đây có phải là điều tôi luôn mong muốn hay không, sao nó cứ gượng ép như thế nào ấy, gương vỡ không thể lành được sao .
BẠN ĐANG ĐỌC
JUNGKOOK || THANH MAI TRÚC MÃ || SS 2
FanfictionPhần tiếp theo của SS 1 " Sau khi từ nước ngoài trở về, kể từ bây giờ tôi sẽ trả hết những đau khổ mà Han Min Yeon đã tặng cho tôi, những nỗi tuyệt vọng mà các người sẽ phải lãnh đủ . Ahn Yuna tôi nói một là một, hai là hai "