#5.

18 6 0
                                    

Bước vào không gian xập xình tiếng nhạc, Soojin đưa mắt nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm một bóng hình quen thuộc dưới thứ ánh sáng lập lòe vốn chẳng hề thân thiện với thị giác. Là Junghee, cô ấy đang ở đây để ăn mừng sinh nhật của một đứa bạn cũ. Nhưng cũng có thể đó chỉ là những gì mà người khác nghĩ thôi.

_Cạn ly!

Junghee hô lớn, sau đó chẳng chần chừ mà nốc hết thứ thức uống cay nồng kia xuống cổ họng, xem chừng chẳng thua kém bất cứ ai đang ngồi quanh. Cô nhớ cái cảm giác kích thích này, lại càng nhớ hơn nữa sự tự tin của hiện tại. Ở đây cùng với đám bạn điên rồ thời trẻ, cô chẳng phải lo là mình nên ăn nói ra sao, hành động thế nào, cũng chẳng phải sợ bản thân thua kém người khác hay không được coi trọng. Lúc ấy cô sẽ lại được là cô, một Kim Junghee luôn biết cách tận hưởng cuộc sống và đầy sức hút.

Lắc lư theo điệu nhạc, hơi men cuối cùng cũng đã kéo cô cùng vài đứa bạn nữa bước về phía sàn nhảy. Giữa không gian chật chội đầy những con người xa lạ, cơ thể cô vẫn có thể chuyển động một cách rất tự nhiên, vô hình tỏa ra một sự quyến rũ đầy bí ẩn. Ánh mắt mơ hồ ấy, nụ cười tự tin kia, cô cứ thế vui đùa với bất cứ ánh mắt nào đang hướng về phía mình mà chẳng hề lo nghĩ. Cho đến khi có người quyết định tiến về phía cô.

Junghee biết chứ, đương nhiên là cô có để ý rồi. Từ lúc nhìn thấy cái nhếch mép đầy ẩn ý ấy, cô đã xác định đây chính là mục tiêu của mình. Cái cảm giác thách thức ấy khiến cô không muốn lùi bước, hơn thế nữa lại càng muốn chiến thắng trò chơi về sức hút này. Cô đưa mắt về phía chàng trai nay đã đứng trước mặt mình, cẩn thận chấm điểm từng đường nét trên khuôn mặt tuấn tú ấy. Người này cũng chẳng hơn kém bạn trai cô là bao, vậy nên nếu cô có thể thắng được cuộc chơi này thì đối với Lee Jihoon nhất định cũng sẽ phải như thế.

Soojin khẽ cau mày, ánh mắt có phần ngạc nhiên chẳng thể rời khỏi cặp đôi đang có điệu nhảy vô cùng thân mật và đụng chạm kia. Cô ngạc nhiên một phần vì không nghĩ là Junghee đã hết yêu bạn trai mình, phần khác lại vì như đang nhìn thấy bản thân mình trong đó. Sự liều lĩnh ấy rốt cuộc là sao? Chỉ vì thứ gọi là tình yêu mà con người ta có thể làm những chuyện điên rồ và thiếu lí trí như vậy? Tại sao không ai cho họ biết kết quả chỉ là đau đớn và hối hận cơ chứ? Tại sao cô cũng có thể ngu ngốc và mù quáng đến như vậy, rốt cuộc là tại sao?

Cô thực sự ghét cái cách mà tình yêu có thể khiến người ta đánh mất đi bản thân một cách dễ dàng như thế.

_Soojin-ah.

Giật mình quay ngược trở lại, cô lại một lần nữa thấy bóng dáng cao lớn của cậu trước mặt mình. Liệu cô có đang gặp ảo giác không? Tại sao một Oh Sehun lạnh lùng chỉ nghĩ tới trả thù nay lại gọi tên cô một cách nhẹ nhàng như thế? Cô không dám tin vào ánh mắt có phần dịu dàng ấy, rồi nó sẽ lại khiến cô bị tổn thương một lần nữa thôi. Thế nhưng trước khi có thể trốn khỏi nỗi sợ của mình, cô đã nhanh chóng bị cậu kéo khỏi nơi đây.

_Buông tôi ra! Cậu lại muốn làm gì nữa đây!?

Cô cố vùng ra nhưng không thể, ngược lại chỉ khiến đối phương giữ lấy cô chặt hơn. Một lần nữa họ lại tới hồ nước nhỏ này, nơi cuộc gặp mặt đầu tiên đã xảy ra. Và trớ trêu thay, địa điểm mà cậu luôn muốn tìm đến giờ lại trở thành nơi mà cô ghét nhất thế gian này.

[Series Drabble | SHINee Jonghyun | FG] HeartNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ