Chương 87: Hù dọa

1.9K 57 0
                                    

  Nam nhân mày kiếm mắt phượng, uy nghiêm lạnh lùng, giọng nói chuyện lại nhàn nhạt.

Mơ hồ thiêu đốt cả đêm đen, thân thể Tiêu Ngư đã sớm hư nhược, lại đối diện với khuôn mặt này, không cần biết anh tuấn bao nhiêu, cho dù là ai cũng không cao hứng nổi. Vừa tỉnh lại, trong tích tắc nhìn ánh mắt y, tất cả mọi chuyện lập tức tràn ngập trong đầu của nàng... cô mẫu nàng, Triệu Dục, Triệu Hoằng.

Tiêu Ngư nhẹ che mi mắt.

Cảm thấy cánh môi hơi khô khô, có chút mím môi, cũng không nói chuyện.

Tiết Chiến cũng không phải nam nhi cẩn thận quan tâm, trái lại cực kì cẩu thả, có chút tiểu tiết, y sẽ không suy nghĩ nhiều. Lúc này, mặc dù y nghiêm mặt, nhưng đôi mắt đều quan sát đến nhất cử nhất động của nàng. Dù động tác tinh tế, đều bị y thu vào trong mắt.

Thấy đầu môi nàng mấp máy, lập tức phân phó cung tỳ rót nước.

Xuân Hiểu tiến lên, bưng chén trà lá sen bằng sứ đưa trước giường phượng của Tiêu Ngư. Lại bị bàn tay to dày của Đế Vương nhẹ nhàng linh hoạt chặn lại. Đế Vương uy nghiêm, thần sắc Xuân Hiểu hơi sững sờ, rất nhanh bình tĩnh trở lại, bộ dạng phục tùng đứng ở bên cạnh.

Mà một tay Tiết Chiến vững vàng cầm chén trà, một cái tay khác nâng thân thể nữ hài nhi mềm mại trong chăn gấm lên, cẩn thận từng li từng tí cầm chén đến bên miệng của nàng.

Tiêu Ngư rủ mắt xuống nhìn nước trà bên môi, mặc dù khát, lại chưa vội vã uống. Đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nâng lên, đánh giá Đế Vương bên cạnh. Đầu nhìn thoáng qua, liền cúi đầu uống nước.

Uống xong, Tiết Chiến hỏi: "Còn muốn?"

Tiêu Ngư lắc đầu.

Tiết Chiến tùy ý đặt cái chén nhỏ bên cạnh. Muốn đặt nàng lại trong chăn để nghỉ ngơi, vừa vặn cung tỳ sắc thuốc tiến đến, trên khay bưng một chén thuốc nóng hổi. Tiết Chiến nhìn, tất nhiên là thuận đường lấy chén thuốc để nàng uống.

Y để cung tỳ đưa thuốc tới tay, cầm lấy thìa sứ trắng múc một thìa, tiến đến trước mặt của nàng, nói với nàng: "Trước tiên hãy uống thuốc."

... Sao y có thể bình tĩnh nói chuyện cùng nàng như vậy? Ánh mắt Tiêu Ngư bình tĩnh nhìn y, hôm qua nàng nghe được tin Triệu Hoằng chết, không có biện pháp tĩnh tâm suy nghĩ, trong đầu đều là bóng dáng mập mạp của Triệu Hoằng. Ngủ một đêm, mặc dù nàng bình phục một chút, nhưng lúc này nhìn mặt y như không có chuyện gì xảy ra, dường như lửa giận kia lại bị bốc lên.

Tiết Chiến tất nhiên lưu ý đến ánh mắt của nàng. Y cũng không thích. Chỉ là thể cốt nàng không tốt, hiện nay cần phải tĩnh dưỡng, nên y muốn nhường nàng một chút. Vì vậy tiếp tục đến gần miệng nàng.

Tiêu Ngư nhíu mày, quay đầu đi, thuốc bên trong thìa canh kia đổ ra một chút, đã rơi vào bên trên mặt chăn.

Tiết Chiến nắm thìa thật chặt, nghiêm nghị nói: "Nàng để ý phụ tử Triệu Dục kia như vậy! Trẫm mới là trượng phu của nàng, thân nhân của nàng!" Vừa mới là nhỏ nhẹ ôn tồn đấy, lập tức cái giọng này to đến dọa người. Cung tỳ bên trong tẩm điện nhóm đều nhao nhao quỳ xuống.

Đổi lại thường ngày, khẳng định Tiêu Ngư cũng là sợ y đấy.

Nam tử lưng hùm vai gấu thô lỗ, trừng mắt, muốn rách cả mí mắt, hai đường lông mày sắc bén như kiếm, tựa như muốn ăn thịt người. Tiêu Ngư ở trước mặt y, không có chút lực phản kháng nào.

Nhưng bây giờ nàng không sợ chút nào, nhìn y nói: "Ngươi đã đáp ứng ta đấy..." Thanh âm của nàng có chút khàn khàn.

Mặc dù không phải y hạ thủ, nhưng Tiết Chiến vẫn còn có chút tức giận, nói: " Trẫm bị hại nhiều lần, hôm đó kém chút mất mạng... Trẫm buông tha bọn hắn, bọn hắn lại bỏ qua cho trẫm sao? Niên Niên, chẳng lẽ nàng muốn nhìn trẫm chết sao?"

Thật sự là y đã đáp ứng nàng không động Triệu Hoằng, nhưng nếu ngày sau, phàm là Triệu Hoằng có một chút xíu tâm làm loạn, y cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Tiêu Ngư thật rõ ràng, thế nhưng trên tâm lý lại không có cách nào tiếp nhận, đầu vội vã tránh thoát từ trong ngực y.

Với Tiết Chiến mà nói, đừng nói là lúc Tiêu Ngư tiều tụy vì bệnh, xem như ngày thường Tiêu Ngư tinh lực dồi dào, một tay cũng có thể nhấc nàng lên. Y nắm chặt nàng, nàng lại dùng lực cũng không cách nào tránh thoát. Tiết Chiến ôm nàng thật chặt, nàng giãy dụa không được, thì đưa tay đánh lung tung trước ngực y.

Chút lực đạo kia, đều gãi ngứa cho y.

Kỳ thật nàng vẫn luôn rất ngoan ngoãn, đối với y luôn luôn cẩn thận từng li từng tí, tính tình y lại thô, đều có thể phát giác được. Giống như bây giờ thỏa thích phát tiết, là lần đầu. Từ nhỏ nàng bị trói buộc, trên người đè ép quá nhiều gánh... Lúc đầu rất tức giận đấy, nhưng bây giờ Tiết Chiến bỗng nhiên không tức giận, cúi đầu nhìn thân thể nàng nhỏ gầy, liền muốn bảo hộ nàng ở bên người.

Tay y, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nhỏ bé của nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bởi vì phát tiết kịch liệt, mới nói: "Nàng đánh, Trẫm còn không bị nàng đánh chết, ngược lại bản thân nàng mệt chết. Nếu như nàng muốn đánh, dưỡng tốt thân thể trước, trẫm có nhiều thời gian để nàng đánh."

Tiêu Ngư cũng không muốn nghe y nói những thứ này. Ngữ khí nhẹ nhàng, vui cười đùa giỡn, giống như trong mắt hắn Triệu Hoằng chính là một con giun dế. Ném cô mẫu nàng ở Ly Sơn, ra tay với Triệu Hoằng nhỏ tuổi... Hai mắt nàng đỏ bừng, trừng y: "Ngươi chính là bạo quân!"

Sắc mặt Tiết Chiến hơi trầm xuống, cúi đầu xuống bốn mắt nhìn nhau, tiếng nói hùng hậu: " Nếu Trẫm là bạo quân, nàng chính là thê tử bạo quân..." Dứt lời buông tay của nàng ra, nhìn áo ngủ dúm dó trên người nàng, nào có bộ dáng hoàng hậu đoan trang ngày thường?

[ EDIT ] Thê Tử Của Bạo Quân - Mạt Trà Khúc KỳNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ