chương 43

931 46 1
                                    

Chương 43:

Người vừa đến hô to: "Ly Ly."

Thiệu Ly không biết là bị sặc khói, hay là bị Lý Hữu vừa đột nhiên xuất hiện ở nhà cậu làm cho giật mình, che mũi ho mạnh hai cái, cầm thanh củi trong tay, nghiêng đầu đi.

Lý Hữu nhìn cậu. Thiệu Ly nín nửa ngày mới nghẹn họng buông một câu: "Ăn cơm chưa?"

Lý Hữu lắc đầu.

Thiệu Ly nói: "Vậy đợi lát nữa. Tôi đang làm."

Qua không bao lâu chợt nghe một đứa bé hô to: "Cậu nói xong chưa? Không phải bảo ăn cơm xong sẽ mang cháu đi câu cá sao?"

Trên mặt Lý Hữu chẳng mấy khi hiện ra thần sắc khó xử.

Thiệu Ly ngẩng đầu, quay nhìn đằng sau, thấy một thằng bé tầm chừng mười tuổi đang từ đường đá xa xa chạy tới, vừa chạy vừa nhảy, vẻ rất hưng phấn.

Nó gọi Lý Hữu là "cậu", Thiệu Ly suy đoán thằng bé này là con chị hoặc em gái Lý Hữu.

Sau đó chợt nghe Lý Hữu nói: "Đó là Lý Tường, con trai chị gái anh."

Thiệu Ly nói: "Hoạt bát nhỉ!"

Lý Hữu nói: "Lớn hơn Tiểu Tây hai tuổi."

Thiệu Ly nói: "Đẹp trai giống người nhà các anh."

Lý Hữu nói: "Ừm", còn nói: "Anh đưa nó thả cần câu trước rồi sẽ quay về dùng cơm. Ừm... Ban nãy đi đường chỉ ăn lửng dạ thôi, không cần để ý đến nó."

Thiệu Ly muốn nói, anh muốn xạo thì cứ xạo đi, còn lấp liếm cái gì, cũng không còn ai đủ can đảm nói anh.

Lý Hữu đưa Lý Tường đi thả cần câu.

Lý Tường nửa đường bỗng nghiêng đầu lại, toét miệng cười nói với Thiệu Ly: "Ly Ly, lát nữa cháu cũng quay về dùng cơm nha."

Sau đó, nó nhảy nhót đeo túi câu cá chạy đi.

Thiệu Ly có chút dở khóc dở cười. Cậu nghĩ thằng nhóc Lý Tường này rất thú vị, không gò bó, lại tùy hứng, rất hợp mắt cậu.

Vừa lúc Thiệu Hiểu Tây tỉnh ngủ, đánh răng rửa mặt đi tới, nói với Thiệu Ly: "Ly Ly, con đi xem bọn họ câu cá. Khi nào ăn cơm thì gọi con nhé."

Thiệu Ly khoát khoát tay nói với bé: "Đi đi, đi đi."

Thiệu Hiểu Tây vững vàng bước đi, đi không bao lâu đã quay ngược trở về.

Thiệu Ly ngồi chồm hỗm trên mặt đất, mặt ghé vào bếp, cũng không quay đầu lại, hỏi: "Sao chưa gì đã về?"

Một bàn tay nắm vai cậu, bóp mạnh một chút. Rõ ràng không phải là tay của Thiệu Hiểu Tây.

Thiệu Ly nhìn lại, như trong dự liệu cũng ngoài ý liệu, thấy Lý Hữu.

Lý Hữu nhìn cậu một hồi, sau đó cúi người xuống, lấy ngón cái xoa mặt cậu một chút, nói: "Mặt nhem nhuốc thế này?"

Tư thế tự dưng có chút mờ ám.

Thiệu Ly vội nói: "Được rồi. Tự tôi lau." Sau đó cậu giơ khuỷu tay lên lau lung tung hai cái, còn nói: "Thấy Tiểu Tây không?"

Lý Hữu nói: "Có. Lúc nữa anh quay lại đó xem bọn nó, không có việc gì."

Thiệu Ly gật đầu, tay xua xua hai cái: "Đừng đứng ở đây. Củi bị ẩm, chút nữa sặc khói đó." Lúc nói vậy, quả nhiên có khói đặc cuồn cuộn tuôn ra, khiến cậu ho mấy cái.

Lý Hữu nhăn mặt, giống như nói "loại này cũng dùng được à?"

Hắn nói: "Muốn ăn cái gì anh đi mua. Khỏi làm nữa."

Thiệu Ly nhìn hắn, cười đến mức như là như nhìn thấy người mới vào nghề: "Anh đúng là không phải dân trong nghề. Dùng bếp lò nấu mới có hương vị, ăn xong anh sẽ biết." nhìn đồng hồ "dạ quang không thấm nước nhiều chức năng" giá chưa đến trăm đồng trên cổ tay, nói: "Hơn nữa lúc này còn sớm, chưa có mấy nơi mở cửa đâu. Đến bán lót nồi cũng chưa có, anh tin không?"

Lý Hữu nhìn cậu, vùng xung quanh lông mày càng nhăn thêm. Bất quá hắn vẫn nói: "Vậy anh giúp em."

Nói là giúp chứ hắn giúp được gì. Hắn là người theo quan điểm đàn ông con trai tránh xa nhà bếp. Nhưng thật ra khi ở nhà Thiệu Ly đã phá lệ vào bếp vài lần.

Thiệu Ly mặc kệ hắn. Cậu vốn ngay từ đầu đã không trông cậy Lý đại thiếu có thể giúp đỡ gì.

Nấu xong nồi cháo, lại chiên vài cái bánh gạo, cậu gọi hai đứa nhỏ về cùng ăn cơm.

Lý Tường vừa gặm bánh vừa nói: "Ly Ly, con sông này không có cá."

Thằng nhóc này rất dễ gần, chẳng mấy chốc đã gọi "Ly Ly", "Ly Ly".

Thiệu Ly cũng nhanh quen, nhấp một hớp cháo, nói: "Là kỹ thuật của cháu kém thì có."

Lý Tường chỉa chỉa Lý Hữu: "Cậu dạy cháu."

Thiệu Ly nghĩ thầm thật không nhìn ra Lý Hữu có thể dạy có thể dạy Lý Tường loại chuyện cần tính nhẫn nại như câu cá này.

Cậu nói: "Lát nữa chú câu cho mấy con cho cháu xem."

Lý Tường nói: "Được, để coi chú câu sao." sau đó nó vui rạo rực quay sang nói chuyện với Thiệu Hiểu Tây. Thiệu Hiểu Tây không hay nói lắm nhưng thằng nhóc Lý Tường này còn nói nhiều hơn. Người không biết đại khái sẽ cho rằng nó mới là đứa bé mà Thiệu Ly nuôi dạy.

Vì vậy cơm nước xong, cả bọn đi câu cá.

Thiệu Ly là tay sành sỏi, từ năm tám tuổi đã từng lớn lên cạnh con sông này. Cá trong sông ăn cái gì, không thích ăn cái gì, chỗ nào nhiều cá ít cá, chỗ nào quăng câu đều biết rõ ràng. Chỉ trong một ngày đã khiến ánh mắt sùng bái của Lý Tường trước đặt lên người Lý Hữu nay chuyển lên người cậu.

Huống hồ, hai người bọn họ trông cũng rất hợp nhau.

Lý đại thiếu cả ngày không nói nổi đến mười câu đầy đủ.

cường mãi cường mạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ