Chap 17. Người thứ ba

51 4 0
                                    

Minh Thành Hữu để mắt nhìn Phó Nhiễm, ánh mắt cô nhìn thẳng lại không thấy tiêu điểm.

"Đại ca cùng ca ca đều giống nhau, tự nhiên là em theo Thành Hữu kêu thôi."

Chỉ có cô cùng Minh Tranh biết rõ, hai loại xưng hô kia hoàn toàn bất đồng. Mắt Minh Tranh nhìn chằm chằm hướng cái gạt tàn thuốc kia nhéo rơi nửa đoạn, khói bay lên. Hắn như có như không nhếch môi, cũng không nói trắng ra.

Minh Thành Hữu nắm lấy đầu vai Phó Nhiễm ngồi ở phía bên kia. Ba con trai Minh gia tề tụ một chỗ, vừa nhìn cũng biết là lâu không gặp mặt, cũng không phải tùy ý có thể vô cớ làm mất vui.

"Lão Đại, tuổi con cũng không nhỏ, nên tính tìm người phụ nữ thật tốt lập gia đình đi.

Lý Vận Linh cầm mu bàn tay Minh Tranh, thấy Minh Vanh ở bên cười nhìn có chút hả hê, không khỏi đem ngón tay lại chỉ vào hắn.

"Lão Nhị con cũng thế, cũng không nhìn lại mình bao nhiêu tuổi."

"Mẹ, mẹ thật có thể quan tâm."

Minh Vanh bất mãn oán hận, dù sao tuổi trẻ vẫn còn muốn chơi thêm vài năm nữa. Minh Tranh khách quan mà nói thì lại trầm tĩnh, hắn một tay chống đỡ hướng thành ghế, thân thể nghiêng về một bên vẻ nhiều phần lười biếng.

"Mẹ, nếu con thật muốn kết hôn, lần đầu cha gọi điện thoại đến hỏi thăm ý kiến lúc con trở lại , con nếu ý muốn không kiên định, Phó Nhiễm này sẽ há không phải là vị hôn thê của con?"

Lý Vận Linh không nghĩ tới hắn sẽ ngay mặt vạch trần, trong mắt hiển vẻ lúng túng. Minh Thành Hữu lạnh lùng, té ra Phó Nhiễm là Minh Tranh không cần đến sau đó bị Minh Vân Phong cố tình nhét cho hắn?

Ở đây mỗi người đều có tâm tư riêng, Phó Nhiễm chợt cảm thấy toàn thân vô lực, Minh Tranh chỉ một câu nói liền đặt cô đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, loại cảm giác hư vô mờ ảo này làm người ta phát điên.

Minh Tranh không để lại dấu vết nhìn về phía Phó Nhiễm, cô rốt cuộc là không giống trước, tâm tư gì cũng có thể giấu thật sâu, hắn dù là dùng những lời này để thử cô, cô cũng có thể cư xử bình thản như vậy.

Lý Vận Linh đối với Minh Tranh cùng Minh Vanh rất tốt, trên bàn ăn tự mình chia thức ăn, hơn nữa mỗi người thích ăn cái gì hay không thích ăn cái gì, bà cũng có thể nhớ rõ rõ ràng rành mạch chưa từng lẫn lộn.

Khách quan mà nói Minh Thành Hữu nghĩ bà bận tâm là quy tắc không thể thiếu, Minh Thành Hữu giống như là thói quen, hắn lý giải cách làm của Lý Vận Linh, ai bảo bà là người muốn khắp nơi cẩn thận danh phận mẹ ghẻ trong nhà?

Ăn cơm trưa xong, Minh Thành Hữu cùng Minh Vanh đi ra hồ bơi ngoài trời, Phó Nhiễm lên lầu nghỉ ngơi, cô bước lên thang lầu rất nhẹ nhàng, đi ngang qua chỗ rẽ, lúc quay đầu lại liếc mắt thấy Minh Tranh đang cùng Lý Vận Linh câu được câu không nói chuyện. Một đôi mắt như dán lại ở sau lưng Phó Nhiễm.

Trên lầu hai luôn dành phòng cho bọn họ, dù không có ở đây nhưng bảo mẫu mỗi ngày đều sẽ theo thông lệ lên quét dọn.

Phó Nhiễm đi vào phòng của Minh Thành Hữu, cô đem cửa phòng khép hờ cũng không đóng kín.

Cửa sổ vị trí vô cùng tốt, đứng ở đó có thể nhìn thấy khung cảnh trong vườn không sót cái gì, cô nhìn thấy Lý Vận Linh khoác áo choàng cao quý ngồi xuống ở ghế nằm bên hồ bơi.

 Giả yêu làm thậtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ