Thạc Trân lập tức dọn đồ về kí túc xá cũ . Trở lại cuộc sống thường ngày . Doãn Kì bảo hãy cắt đứt mọi liên lạc với Kim Nam Tuấn , thậm chí là người nhà . Cậu nghe lời hắn , chặn số của anh . Còn số của ba mẹ anh , cậu muốn chặn nhưng không nỡ . Lỡ như họ lại nghĩ rằng 2 đứa xích mích . Thôi đừng chặn thì hơn .
- Anh , cởi áo cho em xem nào . - hắn yêu cầu cậu .
- Hả ? Cái gì vậy ? Em tính làm gì anh hả ?
- Cởi áo xem vết thương chứ anh làm như em thèm thao anh lắm à ? Mơ giữa ban ngày sao ?
- Tính ra ... em nằm dưới sao ? Thế mà lúc mới gặp anh tưởng em nằm trên cơ chứ ! - cậu nói , vỗ đùi tạo ra tiếng . Mặt như tìm ra được chân lí của cuộc sống . Dĩ nhiên đi kèm vớ cái giọng cười đặc trưng của mình.
- Không cởi em cởi . Không nói nhiều .
- Ê ê Doãn Kì .
Hắn kéo áo cậu lên . Tấm lưng trần đầy vết thương chi chít . Bây giờ đã đỡ hơn nhiều . Hắn tặc lưỡi . Không lẽ Nam Tuấn là 1 tên cầm thú sao ? Đánh người thì cũng phải nương tay với chứ ? Đánh gì mà chảy máu luôn . Quen với động vật nên giờ nhiễm máu động vật của người kia à ? Hắn bắt cậu nằm sấp xuống . Cậu nghe theo , chẳng biết sẽ làm gì mình nữa . Tự dưng cậu thấy phần dưới mát mẻ .
- Doãn Kì ... kéo quần anh lên mau ! - mặt cậu đỏ như cà chua .
- Mông và đùi cũng quá trời lằn của roi da để lại này . - hắn lấy tay xoa mông và đùi cậu , để xem còn đau không .
- Nè nè , muốn làm thì làm đại đi ! Đừng có mà ... đau . - hắn nhấn ngón tay mạnh vào chỗ bầm tím trên đùi cậu .
- Xì , xin lỗi nha , đây không có hứng . Nằm yên , lấy thuốc bôi cho . Đằng trước có bị không ?
- Cũng có .
- Cởi quần áo ra đi !
- Vào chỗ khác kín đáo đi ! - cậu phụng phịu .
- Thiên thanh bạch nhật có ai thèm nhìn anh đâu chứ ? - hắn lè lưỡi . - Với lại lười lên phòng ngủ , xa quá . Không đi . Cởi quần áo nhanh , em xuống mà chưa thấy . Coi chừng .
Cậu trề môi . Chẳng hiểu nổi Doãn Kì . Thật sự . Ở với nhau mấy năm , đúng là con người không thể nào đọc được tâm hồn hắn muốn gì . Nhìn lại những vết thương trên cơ thể mình . Cậu nhớ đến anh . Rồi lại nhớ hôm mình xuất viện , bắt gặp cảnh tượng đó . Cậu không muốn nhớ lại . Muốn xóa sạch kí ức . Phải chi trên đời có loại thuốc nào đấy , chỉ cần uống vào sẽ quên sạch sẽ mọi kí ức khi cậu gặp Nam Tuấn . Không muốn nhớ lại đâu .
- Anh định nhờ em cởi đồ giùm à ?
- A , Doãn Kì , tại anh đang suy nghĩ vài chuyện .
- Lại hắn nữa sao ? Thôi cởi áo quần ra , cho em bôi thuốc .
Hắn lắc đầu . Tại sao Thạc Trân cứ nghĩ về cái con người đó mãi thế ? Có đem lại hạnh phúc gì đâu chứ ? Chưa bao giờ hắn lại muốn thâm nhập vào não cậu , muốn biết rằng cậu suy nghĩ gì . Cái con người này , quả thực ngốc quá đi . Người ta đánh mình , mình không hận hay không cố quên . Lại còn nhớ nữa . Hết hiểu nổi .

BẠN ĐANG ĐỌC
| NamJin | | H | Từ Hận Thành Yêu
Fiksi PenggemarThạc Trân bị gia đình ép lấy Nam Tuấn , Nam Tuấn dù đã có bạn gái nhưng vẫn bị gia đình ép lấy Thạc Trân . Và Thạc Trân rất đau khổ khi anh chỉ xem mình là món đồ chơi tình dục cho anh mà thôi . Thể loại : Sinh tử văn , Ngược , Hường phấn , H Cp chí...