P. 1 - mở đầu

1K 71 31
                                    


Tôi đã nghĩ rằng, bất kể cá nhân nào cũng có quyền yêu và được yêu... Bất kể đó là kẻ tội đồ, hay thậm chí là ác quỷ đi chăng nữa... Miễn hắn ta là sinh thể có trái tim nằm trong lồng ngực, thì nhất định đến thời khắc nào đó,  khoảnh khắc được ấn định bởi bởi số mệnh- tiếng chuông lòng của hắn sẽ giục giã vang lên. Đó là khi, giữa nhân gian rộng lớn vô vọng, hắn hữu duyên tìm ra được ánh mắt khiến bản thân đắm say muôn thuở.

Tình yêu vốn dĩ không biên giới. Thứ cảm xúc diệu kì ấy, sẽ rất đỗi tự nhiên xâm chiếm tâm tư, rồi ngự trị hồn người... Như một thứ tôn giáo dị biệt của trái tim, khiến người cam nguyện trọn kiếp tôn thờ nó.

Tôi vẫn nghĩ, tình yêu là thứ dằn vặt người ta nhất, đồng thời cũng khiến họ mỉm cười- một cách hạnh phúc nhất.

Bạn có tin như vậy không!?

Đêm nay, bầu trời vẫn huyền bí với những ánh sao nhấp nháy, chiếu rọi thứ ánh sáng say sưa vào giữa lòng người. Cơn gió du dương nâng hồn tôi lên lưng chừng xúc cảm. 

Trong nỗi niềm chan chứa không hồi kết, tôi xin kể bạn nghe câu chuyện lạ kỳ, về một con ma sói đem lòng yêu một vầng trăng.

.

.


Chuyện xảy ra từ rất lâu về trước, những năm của thế kỷ XVI..., thời điểm mà cả châu Âu hoa lệ nhuốm màu ám ảnh bởi cụm từ Werewolf- tức ma sói. Những kẻ có hình dạng chẳng khác con người, ưu biệt về trí tuệ, sống dung hoà trong xã hội với danh xưng của những tài từ giai nhân. Nhưng, vào những đêm vầng trăng tròn vằng vặc rọi sáng bầu trời, cũng chính là lúc bản chất tàn bạo của loài sói sống dậy, cuồn cuộn như thủy triều dâng lên trong họ. Khi đó, chúng sẽ vứt bỏ lớp vỏ ngụy trang đạo mạo phi thường kia, trở về hình hài loài ác thú cuồng dã, tột cùng khao khát máu tươi.

Có một chàng quý tộc yêu thơ, không màng đến khối tài sản khổng lồ của gia tộc tài phiệt, chỉ một lòng muốn trở thành thi sĩ. Chàng ấy tài mạo phi thường, tuổi đôi mươi tràn đầy sức sống, khiến bao nhiêu cô gái trong vùng mộng tưởng đắm say. Một ngày đẹp trời, một nữ bá tước quyền quý đến ngỏ ý cầu duyên, nhưng chàng đã thẳng thừng từ chối.

Chàng bảo, bản thân mình chỉ yêu mỗi nàng trăng. Kể từ lúc chàng nhận thức được cái gì gọi là vẻ đẹp, vầng trăng kia đã là thứ chiếm ngự tâm hồn. Một cách không sao lý giải được.

Ánh trăng huyền diệu hoang vu, thanh khiết u lệ, kiêu hãnh không thể chạm tới... Chỉ có thể mang lòng ra thưởng ngoạn.

Thế mà, nàng trăng cũng thật lạ kì. Nàng thủy chung không đổi, nghìn năm vẫn treo lả lướt trên nền trời, vẫn làm duyên lúc tròn lúc khuyết.

Bất cứ một thiếu nữ xinh tươi nào, rồi cũng sẽ bị thời gian làm dung nhan phai úa. Chỉ có nàng trăng, vạn đời vẫn đẹp. Lòng dạ con người có lúc đổi thay, nhưng nàng trăng sẽ mãi tỏa sáng, dù cho dưới chân nàng là thành phố hay thôn quê, là rừng hay biển, là cung son gác ngọc hay bãi tha ma....

Nữ bá tước nghe xong tâm tư của chàng, ấm ức quay mặt bỏ đi, sau khi đã cảm thấy bị xỉ nhục. Cô ta còn đanh đá cào xước mặt chàng, in dấu những vết thù hận rỉ máu.

[NashAka] Nguyệt thựcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ