"Mộng Phỉ à, cháu nói thế quá câu nệ rồi. Chỉ là gặp mặt thôi, có gì mà không được. Có điều...đôi uyên ương kia đi ra ngoài dạo chơi rồi. Chắc không về sớm được đâu."
Uyên ương? Hai chữ này thổi bùng lửa ghen tức trong lòng ả. 'Lạc Băng Ngưng có tư cách gì ở bên anh Dịch, mình mới là người xứng đáng, bất luận tuổi tác, ngoại hình hay gia thế, mình đều hơn đứt con bé đó.'
"Không sao, chúng tôi đợi một lúc cũng được." Canh Nhã cười nhẹ. Sau chuyện lần trước, Diệp Dịch Lỗi đoạn tuyệt luôn qua lại với Điền Gia. Nếu bọn họ không chủ động đến đây, chỉ sợ con gái gà sẽ hoàn toàn hết hy vọng. Đối với bà, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của con gái.
"Cũng được!" Lâm Thanh Âm gật đầu. "Quản gia, mang đồ uống trà của chủ tịch ra đây. Tuấn Nam, Canh Nhã, mời dùng trà."
Điền Tuấn Nam cảm thấy có chút không hài lòng, chẳng lẽ bắt cả nhà bọn họ ở đây chờ hai người kia trở về. Nhưng...nghĩ đến hạnh phúc của con gái, ông lại nhịn xuống bực bội. Chưa kể công ty cũng đang rất cần Diệp Gia hỗ trợ vì tình hình không được tốt. Nếu không có vốn từ Diệp Gia, e rằng gay go rồi.
Mọi người hết buổi sáng đến tận trưa, không khí gượng gạo xấu hổ, không ai buồn lên tiếng chỉ ngồi lẳng lặng uống cafe, thậm chí chả có ai đả động đến bữa cơm trưa ra sao. Điền Gia người nào người nấy đều ôm một bụng bực tức sốt ruột. Điền Mộng Phỉ mặc dù vẫn đang ôm nỗi giận dỗi tiểu thư quen thuộc nhưng vẫn có đôi chút mong chờ phấn khích vì sắp được gặp Diệp Dịch Lỗi.
Từ sau chuyện kia, hắn hoàn toàn cự tuyệt quan hệ qua lại, kể Điền Mộng Phỉ mặt dày chủ động đến tìm cũng bị hắn đuổi từ ngoài cửa, gọi điện thoại không nghe, hẹn gặp không được. Mấy hôm trước ả đi ra ngoài dạo phố, không ngờ bắt gặp Diệp Dịch Lỗi và Lạc Băng Ngưng đi cùng nhau, nhìn rất tình tứ ngọt ngào. Chỉ vì điều này mà ả bị đám chị em cười nhạo suốt. Từ sau lần xuất hiện "hoành tráng" tại tiệc đính hôn của hai người kia, Điền Mộng Phị vẫn bị dị nghị sau lưng là đồ hư hỏng, là kẻ thứ ba phá đám hôn nhân của người khác, tuy nhiên để được ở bên Diệp Dịch Lỗi, ả chấp nhận nhẫn nhịn. Bây giờ mọi chuyện thành ra thế này, hắn hạnh phúc bên vợ mình, liệu ả còn chấp nhận sỉ nhục như vậy nữa không.
Tới tận gần tối Diệp Dịch Lỗi cùng Băng Ngưng mới trở về. Hai người sóng vai bước vào nhà, hắn còn thân mật ôm bả vai của cô, kể cả vào đến phòng khách có nhiều người cũng không có ý định buông ra. Nhìn thấy bao nhiêu người ngồi sẵn trong phòng, Băng Ngưng ngẩn người ngạc nhiên, ngược lại Diệp Dịch Lỗi lại thật bình tĩnh tựa như hắn đã đoán trước được thể nào mấy người này cũng sẽ đến,
"Về rồi à! Nhà chú Điền đợi hai con cả ngày nay đấy." Lâm Thanh Âm tiến lên. "Sao về muộn thế?" Mặc dù lời nói như vậy nhưng ý tứ cùng ngữ điệu không hề mang chút trách móc nào.
"Cháu chào chú, chào cô." Băng Ngưng tiến lên lễ phép chào hỏi.
"Ừ!" Dù trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn phải khách khí. "Hai cháu về rồi." Canh Nhã cười lấy lòng. "Ngưng Nhi, Mộng Phỉ muốn đến gặp cháu đấy." Canh Nhã nói xong khẽ thúc con gái một cái.
"Ngưng Nhi, cô về rồi." Điền Mộng Phỉ đứng dậy, cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
Băng Ngưng rõ ràng không hề hứng thú gặp cô ta. "Điền tiểu thư tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Ngưng Nhi, chúng ta quen biết lâu như vậy, không cần phải xa cách như thế. Tôi biết trước kia tôi làm nhiều việc không phải với cô. Thành thật xin lỗi."
"Điền tiểu thư nói quá rồi." Không đợi Băng Ngưng lên tiếng, Diệp Dịch Lỗi tiến lên trước. Hắn vừa tới gần đã khiến Điền Mộng Phỉ giật lùi lại phía sau theo bản năng. Dù qua bao nhiêu lâu ả cũng không thể quên cảnh Diệp Dịch Lỗi đập gãy chân Hứa Kiệt. Dạo này ả hay mơ thấy việc này, mỗi lần như vậy, khi choàng tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, chân tay lạnh toát run như cầy sấy. Hắn quả là người ác độc, nhưng...có thể được một người đàn ông như vậy bảo vệ cũng là hạnh phúc. Cho nên...ả thèm muốn được trở thành người phụ nữ được hắn nâng niu, bảo vệ trong lòng bàn tay.
"Chú Điền, chúng cháu xin lỗi đã để mọi người phải chờ lâu như vậy. Không biết có chuyện gì quan trọng đến mức ngài cùng phu nhân và tiểu thư thân chinh đến tận đây. Ngài chỉ cần gọi một cú điện thoại thì cháu cùng Ngưng Nhi tự khắc đến."
Điền Tuấn Nam cười nhưng trông thật khó coi, hôm nay đến đây ngoài xin lỗi còn có việc cần nhờ vả. Đứa em trai vô dụng ngày ngày gọi điện thoại khóc lóc kể lể, nói cái gì sống không bằng chết, rồi nào là người cùng nhà lo lắng cưu mang nhau ra sao. Lời nói đó quả thật rất thấu tình đạt lý, có một số việc ông không thể không quan tâm.
"Về rồi thì mau đi rửa mặt mũi chân tay, chuẩn bị xuống dùng bữa tối. Hai con phải liệu mà mời cơm cô chú Điền để xin lỗi đi."
"Vâng, chúng con biết rồi." Diệp Dịch Lỗi vẫn nắm tay Băng Ngưng, cùng đi lên lầu.
Điền Mộng Phỉ nãy giờ đứng ở một góc, không hề được liếc mắt đến, vẫn dõi theo hai người đi lên tầng, bàn tay nắm chặt khiến móng tay đâm sâu vào da thịt. 'Anh Dịch, anh nhất định phải đối xử với em tàn nhẫn như vậy sao.' Tuy rằng hai người kia cũng không làm gì quá lố nhưng cử chỉ tự nhiên nhẹ nhàng của họ lại toát lên tình cảm ngọt ngào khiến ả phát điên lên vì ghen.
'Lạc Băng Ngưng, mày nghĩ mày có thể đấu với tao sao? Nằm mơ...chúng ta cùng chờ xem.'
Sau bữa tối, Băng Ngưng ngoan ngoãn ngồi cạnh Lâm Thanh Âm nói chuyện phiếm với mẹ con Canh Nhã, còn Điền Tuấn Nam theo sát Diệp Dịch Lỗi, vẻ mặt vô cùng khó xử.
"Chú Điền, có việc gì chú cứ nói thẳng ra đi." Diệp Dịch Lỗi khẽ cười.
"Dịch Lỗi à, chuyện của Manh Manh chú nghe nói... Có thể..." Điền Tuấn Nam ngập ngừng.
"Vậy là hôm nay chú đến trách tội cháu sao?" Diệp Dịch Lỗi hỏi. "Sự tình đến nước này cháu cũng không muốn, chỉ là...cháu họ của ngài cho ba tên kia uống thuốc loại mạnh, hậu quả do chính cô ta gây nên. Cháu chỉ có thể nói...thật đáng tiếc."
"Nhưng mà con bé vẫn còn nhỏ tuổi..."
"Ha ha..." Nghe đến đây, DIệp Dịch Lỗi đột nhiên bật cười thành tiếng. "Chú nói thế chưa đúng rồi. Ngưng Nhi nhà cháu cũng còn nhỏ tuổi, thậm chí so với cháu gái của ngài còn kém hai tuổi. Sao ngài không quay về hỏi cháu gái của ngài đã."
Điền Tuấn Nam không nói thêm được gì. Diệp Dịch Lỗi so với cha mình còn khó đối phó hơn. "Chú biết chuyên này là phía người nhà chú làm sai, nhưng cháu xem, chuyện đoạn ghi hình đó..."

BẠN ĐANG ĐỌC
Chỉ Hoan Không Yêu ; Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Lãng mạnKhi cô vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn lại túm lấy áo cô mà nói "Vì sao người chết không phải là cô?" Một lần nữa, khi lựa chọn trước sự sống và cái chết, cô lại bị hắn bỏ rơi một lần nữa. ----- Thù hận của hắn chưa từng che giấu. Và...