CHƯƠNG 13 NHẠC MẪU ĐẠI NHÂN GIÁ ĐÁO

788 52 2
                                    

Trong lúc ngã xuống, khuôn mặt Đới Manh hiện ra vẻ tươi cười, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt kinh hoảng của Mạc Hàn -- bởi vì, nàng được an toàn.

.Ánh nắng ấm áp phả vào mặt, cảm giác rất mềm mại, nhưng hơi ngứa.

Lúc này, trong đầu Đới Manh nghĩ, có thể tiếp tục tồn tại trên thế giới này, quả thực là một chuyện tốt vô cùng.

Lại lần nữa mở mắt, đập vào mắt là căn phòng quen thuộc, đồ dùng quen thuộc, cái giường quen thuộc, còn mùi vị bạc hà nhàn nhạt quen thuộc nữa, là mùi thơm của nàng ấy.

Đới Manh nhẹ nhàng bật dậy, dựa lưng vào giường, nhìn chằm chằm Mạc Hàn đang ngủ say bên cạnh, khi ngủ thì nàng mới có vẻ mặt đúng với tuổi tác của mình, Đới Manh thích vẻ mặt đó của Mạc Hàn , vẻ mặt bình tĩnh như nước, giống như thiên sứ thuần khiết trong kinh thánh.

Cầm không được mà vươn nhẹ tay, vuốt nhẹ hai má của nàng, thở dài khe khẽ.

"Muốn ta đối với ngươi như thế nào mới tốt?"

Mạc Hàn chậm rãi giữ chặt bàn tay trên mặt mình, bật người dậy, lẳng lặng mở mắt, nhìn Đới Manh , cũng học theo nàng, thở dài khe khẽ.

"Muốn ta đối với ngươi như thế nào mới tốt?"

Ánh mắt của hai người giao nhau, mỉm cười với nhau.

Tất cả đều không cần nói.

Ánh nắng xuyên thấu qua khung cửa phả vào căn phòng, màu vàng nhàn nhạt vuốt ve trên khuôn mặt mỉm cười của Mạc Hàn .

Đới Manh nhìn ngây dại, lại hơi cười ngớ ngẩn -- lần đầu tiên nhìn nàng gần như vậy, lông mi thật dài, đôi mắt sáng ngời, hai má trắng nõn đỏ ửng, còn có đôi môi mỏng mà khêu gợi kia nữa.

Từ từ cúi thấp đầu, từ từ, một chút một chút, từ từ tiếp cận.

Mạc Hàn nhìn Đới Manh đang từ từ tiếp cận mình, nhìn ánh mắt có phần mông lung của nàng, lẳng lặng nhắm mắt, chờ đợi.

Nàng biết, so với Đới Manh bộc phát chân tình liều mạng cứu mình thì nàng càng mong mỏi nàng thổ lộ tâm tư trong lúc bình tĩnh... đây có lẽ là nguyện vọng khi mình đợi ở đây, có lẽ là nguyện vọng để mình có thể chờ đợi...

Chính là nụ hôn bình thường giữa các cặp đôi.

"Bẹp ~" Một vật thể lạ không biết bay từ chổ nào tới đột nhiên đậu lên đầu Đới Manh , cùng với tiếng kêu "meo meo", quẫy đuôi đảo qua hai người.

Vì thế, cảm giác muốn hôn hiếm hoi của Đới Manh cùng Mạc Hàn bị cái đuôi mèo này phủi không còn sót lại chút nào, không cùng mà hẹn hắc xì thật to.

Đới Manh bất đắc dĩ ẵm đầu sỏ trên đầu của mình xuống: "Duang Duang ..." Vừa muốn nói nhưng lại thôi, dở khóc dở cười.

Duang Duang chớp mắt lắc lư cái đầu trong lòng Đới Manh , sau đó, chui vào cái ôm ấm áp của chủ nhân nhà mình, sau đó quay đầu về phía cửa ra sức kêu hai tiếng, hai người lúc này mới nhìn thấy Tử Hiên lão ba đang ngồi ở cửa, hai mắt lóe sáng tinh quang.

"Khụ khụ..." Nhìn thấy hai đứa con thân yêu đang dùng ánh mắt cháy bỏng nhìn mình, Từ Tử Hiên đứng dậy, "Cục cưng ~ tiểu Manh ~ các con cứ tiếp tục đi ~~" Vẻ mặt cười xấu xa núp ngoài cửa.

[Hoàn]_BÀ XÃ TUI LÀ XÃ HỘI ĐEN -Đới Mạc VerNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ