Chương 8

7.2K 103 0
                                    

  Đêm nay chia tay, Đường Hải Nhân dường như sau khi đã trải qua một đoạn lữ trình dài xóc nảy ngoằn ngoèo, cô trở lại hoàn cảnh quen thuộc, mệt mỏi đi ngủ sớm, ngủ đặc biệt lâu, đặc biệt sâu.

Cách một ngày, vẫn ở trong thời gian nghỉ kết hôn, sau khi rời giường, cô bắt đầu sắp xếp lại hành lý mang về từ chỗ Mạc Kiệt, tựa như trở lại quan hệ như cũ của hai người, đem mọi thứ trở về vị trí cũ.

May mà lúc trước bởi vì thời gian gấp gáp, cô cũng không có đem nhiều lắm đồ dùng cá nhân chuyển đến nhà hắn, dự tính sau này lại chậm rãi sắp xếp lại. Vì thế không đến một buổi sáng, cô liền đại công cáo thành, còn thuận tiện quét dọn chỗ ờ một lần, mượn việc thân thể lao động mà phân tán sự buồn khổ trong lòng, cũng mong đợi mình có thể sớm một chút đem nổi nhớ đối với người đàn ông kia giống như tro bụi, quét sạch không còn một mảnh.

Nhìn không gian nhỏ không nhiễm một hạt bụi, cô đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, pha tách cà phê cổ vũ bản thân tinh thần phấn chấn lên, thì bộ đàm cạnh cửa vang lên.

"Là anh, giúp anh mở cửa."

Vừa nghe được giọng nói của Mạc Kiệt, trái tim cô hết sức nhảy loạn, vừa sợ lại... tóm lại, chính là thực ngoài ý muốn là đúng rồi.

"Có chuyện gì sao?" Trừ phi bắt buộc, cô không muốn gặp hắn nữa, càng gặp nhiều càng đau lòng nhiều.

"Anh tới tìm em làm thủ tục." Hắn ngắn gọn mạnh mẽ nói rõ mục đích đến.

Giọng nói nhẹ nhàng đó khiến cô ngẩn ra, cảm giác giống như tát một cái, sửng sốt trở tay không kịp.

"Mở cửa nhanh lên." Tựa hồ hắn rất nóng vội thúc giục.

Mở thì mở!

Đường Hải Nhân dùng sức ấn chốt mở cửa, hơi dùng lực cúp ống nghe, trừng mắt nhìn bộ đàm...

Hừ, khá lắm gã đàn ông hư tình giả ý, miệng lại đầy lời nói dối! Ngày hôm qua còn miệng mồm giữ cô lại, nói cái gì yêu cô, không thể mất đi cô, không cần đống cổ phiếu này cũng không sao.

Kết quả mới qua một buổi tối, hắn liền lộ nguyên hình, gấp rút chạy tới tìm cô làm thủ tục!

Đúng vậy, tiền đương nhiên tương đối quan trọng, so với cô, kẻ bình thường đến cực điểm, trên đường tùy tiện túm, đều có thể túm được một bó to phụ nữ, đống cổ phiếu "trắng lóa" này đương nhiên có giá trị hơn, có lực hấp dẫn hơn. Ngay từ đầu vì đạt được mấy thứ kia, hắn mới tiếp cận cô, chẳng lẽ hiện tại có cơ hội ôm cổ phiếu, có thể không cần tốn nhiều sức vứt bỏ cô, hắn ngốc mà buông tha sao?

Ha. Cô bởi vậy mà cảm thấy kinh ngạc, thương tâm, điều này mới thật sự đúng là quái lạ!

Đường Hải Nhân, thanh tỉnh chút đi! Chẳng lẽ mày đến bây giờ còn có điều chờ mong đối với người đàn ông kia, còn chưa hoàn toàn chết tâm sao?

"Không nên, không nên!" Cô lắc đầu vỗ mặt, phủ nhận ý tưởng thật đáng buồn lại buồn cười trong lòng kia, muốn bản thân xuất ra chí khí.

Mặc dù hành vi hắn vội vã chạy tới tìm cô phân rõ giới tuyến thực sự làm cô hơi khó chịu, nhưng điều này vừa khéo lại giúp cô nhận rõ thực tế, mau chóng dứt bỏ hoàn toàn lưu luyến đối với hắn, xem ra đây cũng coi như là một chuyện tốt, không sai, là chuyện tốt...

Hắn vô tình hay lắm, nịnh hót giỏi lắm, vô tâm vô phế tuyệt lắm...

Trong lúc Đường Hải Nhân tâm tình rối loạn tự an ủi mình, Mạc Kiệt đã đến ngoài cửa, ấn vang chuông cửa.

Cô ổn định tâm thần đi mở cửa, nhìn thấy tên đàn ông kia một bộ dạng thần thái sáng láng, một phần trong lòng vừa được "cổ vũ" lại không khỏi bị xẹp xuống, lén lút đau xót.

Nhưng vừa cúi mắt xuống, kỳ quái, cô thấy bên chân hắn còn có một cái vali.

"Đi làm thủ tục sao lại mang hành lý?" Chắc không phải là hắn muốn thuận tiện nghỉ phép xuất ngoại, chúc mừng bản thân lấy được cổ phiếu, sắp khôi phục độc thân chứ?

"Muốn làm thủ tục cho nên mới mang theo hành lý." Hắn giống như đọc khẩu lệnh trả lời, trên mặt mang theo một chút ý cười làm cho người ta nghĩ không ra.

"A..." Cô còn chưa có thời gian suy nghĩ, người đàn ông đã lách mình, tự mình đẩy cửa vào, tiêu sái đứng vững ở phòng khách nhỏ, gọn gàng dọn xong hành lý.

"Anh muốn check in."

"Che... Check cái gì?" Hắn rốt cuộc đang nói cái gì?

"Anh muốn check in, ở đây, phòng của em là phòng kia phải không?" Hắn hỏi, đồng thời đôi chân dài đã đi về phía phòng cô.

Căn cứ vào quán tính thói quen... hoặc là nên nói là giống như ý thức lãnh thổ của giống đực, trước kia hắn rất ít tới đây, bình thường đa phần đều là cô đi tới nhà hắn gặp mặt, cho nên hắn không có quen thuộc với chỗ này lắm.

"Chờ một chút! Anh rốt cuộc đang làm cái gì?" Cô vọt tới trước mặt hắn cản lại, không hiểu hiện tại hắn lại đang diễn xuất cái gì.

Ở đây? Tự cho là rất hài hước ha!

"Em đã kiên trì muốn chuyển ra, vậy anh cũng chuyển lại đây cùng với em sống." Hắn luận điệu một cách đương nhiên.Dưới tình huống vô luận như thế nào cũng không muốn mất đi cô, lại không thể miễn cưỡng lưu cô lại, cho nên hắn đành phải đi theo cô, về sau cô đi chỗ nào, hắn phải đi chỗ đó, bằng không hắn sẽ luôn cảm thấy trong lòng luyến tiếc, mà hắn cũng thật sự không thể chịu đựng được cái loại cảm giác "chột dạ" đến nổi sắp phát điên này, cho dù...

Được rồi, nhìn quanh bốn phía, hắn thừa nhận phải chuyển tới nơi nhỏ như thế này, tâm lý có một chút "không quen", nhưng vì để được ở bên cạnh người phụ nữ mà mình yêu thương, hắn nguyện ý thỏa hiệp một chút, không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất.

"Ai cho phép anh ở đây!" Buồn cười, cô không muốn sống cùng hắn nên mới chuyển về đây nha, làm sao có thể cho hắn check in?

"Pháp luật." Mạc Kiệt mở ra ngăn vali, bày ra hôn thú, cùng với một nụ cười suất khí vô cùng. "Chúng ta là vợ chồng, căn cứ quy định của điều 1001 luật dân sự, vợ chồng có nghĩa vụ ở chung với nhau."

Người nam nói đúng lý hợp tình, người nữ nghe lại nổi trận lôi đình.

"Anh đừng náo loạn được không!" Cô không thể hiểu nổi nhìn hắn chằm chằm, còn có tờ hôn thú kia...

Đi đóng khung hồi nào vậy trời?

"Anh rất nghiêm túc, bà xã." Hắn lau đi dấu tay phá hư sự hoàn mỹ trên cái khung, giống như đang đánh bóng quyết tâm "phụ xướng phu tùy[1]" của hắn.

"Đi ra ngoài, lập tức rời khỏi nhà của em." Cô chỉ vào cửa ra lệnh đuổi khách, lười biếng cùng người đàn ông này nói thêm bất cứ điều gì, cảm thấy hành vi của hắn thật sự rất vô lý.

Nhưng mà Mạc Kiệt lại làm bộ như không nghe thấy, ngược lại yên lặng đánh giá phòng khách, đem hôn thú đặt ở một vị trí dễ thấy, nét mặt thưởng thức giống như vừa đặt một tác phẩm nghệ thuật, không nghĩ tới tối hôm qua gấp gáp tới quán khi chủ quán sắp đóng cửa, kết quả này làm cho hắn rất vừa lòng.

"Tin hay không em báo cảnh sát!" Mắt thấy hắn đứng lù lù ở đó không đi, cô đành phải tức giận uy hiếp.

"Xin cứ tự nhiên, có điều anh khuyên em đừng lãng phí tài nguyên của xã hội, cảnh sát đến đây chắc là sẽ khuyên em theo anh về nhà, bà Mạc." Hắn gọi cô ngọt ngào, khí định thần nhàn[2] chỉa vào "kim bài miễn tử" đặt trên ngăn tủ, vẻ mặt thảnh thơi hoàn toàn là của một tên vô lại có tác phong nhanh nhẹn lại anh tuấn tiêu sái!

Đường Hải Nhân nhất thời yên lặng, trước kia cũng không biết được gả đàn ông này da mặt dày như vậy, cư nhiên còn có mặt mũi ở đây cường điệu quan hệ hôn nhân của hai người, cũng không ngẫm lại là ai cô phụ sự tín nhiệm của cô, tổn thương lòng của cô.

Cô thực sự rất muốn báo cảnh sát bắt gả đàn ông này! Đáng tiếc trời sinh cô cá tính nhút nhát, làm sao có thể muốn cảnh sát chú ý, để cho hàng xóm dòm ngó, nói không chừng còn có thể bị lên tin tức đêm nay, loạn nháo ra cả một chuyện cười làm cho cha mẹ té xỉu...

"Vậy anh vào phòng." Hắn đây khi không lại đến đây làm đầu sỏ gây chuyện khiền phiền lòng người khác, nhưng đã thế ngược lại còn không tự giác mang theo hành lý muốn đi vào phòng cô.

"Không thể! Anh... ngủ nơi đó." Cô giữ chặt hắn, dưới tình thế cấp bách, cô chỉ vào ghế sofa đặt ở một bên, nghĩ rằng tuyệt đối không thể cho tên này bước qua cửa phòng.

"Sofa?" Mạc Kiệt nhăn lại khuôn mặt tuấn tú, lập tức lộ ra một bộ mặt chán ghét không muốn làm bạn với sofa.

"Căn cứ quy định của điều 1001 luật dân sự, vợ chồng có nghĩa vụ ở chung với nhau, nhưng cũng không bao gồm có nghĩa vụ chung giường nha, ông Mạc." Cô đắc ý bắt chước giọng điệu mới vừa rồi của hắn, mỉm cười, cảm thấy mình hình như đã gỡ hòa thành công.

Giống như hắn, cái loại đại thiếu gia từ nhỏ đã được nuông chiều, ăn ngon mặc đẹp này, chắc là sẽ không có khả năng ủy khuất chính mình nằm trên cái sofa nhỏ này.

"Được rồi." Hắn cư nhiên đáp ứng liền, còn mặt đầy ý cười đem hành lý đặt tới bên cạnh sofa, dường như kẻ vừa rồi mới mặt nhăn mày nhó phiền não không phải là hắn.

"..." Đường Hải Nhân kinh ngạc nhìn gả đàn ông vui vẻ ngồi xuống, đắc ý trong lòng đột nhiên biến thành một loại cảm giác mắc mưu.

Vốn phải kiên trì đuổi người đi... Phải là trực tiếp đuổi hắn đi mới đúng nha...

"Nơi này chắc có chăn mà phải không?"

"Không có." Cho rằng ở đây là cabin máy bay à! Cô ảo não mà trừng hắn...

"Đừng lo, anh có áo khoác." Hắn vỗ vỗ vào, ôm làm cái gối đầu, một mặt cười meo meo, hoàn toàn không mang oán trách, ánh mắt nhìn cô còn tràn ngập sự bao dung và sủng ái. Cho dù trước mắt mới chỉ tới gần cô được một bước nhỏ như vậy, tâm tình hắn cũng khác nhau một trời một vực so với khi bị cô bỏ rơi hôm qua, cảm giác tràn đầy sức sống.

Chưa bao giờ một người phụ nữ có thể giống như cô tác động đến cảm xúc của hắn như vậy, ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn còn hơn cả lý trí như vậy, tựa như ở trong lòng hắn, khiến cho hắn thời khắc nhớ nhung, cũng không cảm thấy có gánh nặng chút xíu nào, ngược lại như là sức mạnh ủng hộ hắn...

Người phụ nữ này, sao hắn có thể thả ra, sao có thể buông tay.

"Mạc Kiệt, anh làm chi muốn như vậy!" Cô tức giận nhìn hắn chằm chằm, không chịu nổi ánh nhìn nhu tình của hắn như là cái loại ý định khiến cho người ta dao động, lần nữa sinh ra ảo giác được yêu.

Cô không hiểu, ngày hôm qua không phải bọn họ đã đem mọi thứ nói rõ ra sao, vì sao đến bây giờ hắn còn muốn khổ thân quấn lấy cô không tha, hại lòng cô cảm thấy "áp lực" gấp bội.

"Bởi vì anh yêu em, bà xã, anh cần em ở bên cạnh anh." Hắn không ngừng một lần lại một lần thâm tình nói rõ, hy vọng vợ yêu thấy được sự hối hận của hắn, tin tưởng vào tình cảm của hắn là không giả.

"Anh cũng không yêu em, thứ anh muốn là cổ phiếu." Cô lại tuyệt vọng đáp lại, giống như là nói cho chính mình nghe hơn.

Bị lừa một lần là không cẩn thận, nếu lại có lần tiếp theo nữa thì chính là tự chuốc vạ vào mình, cô thực sự quá hối hận bản thân thật ngu xuẩn...

Tuyệt đối không được! Lòng của cô không chịu nổi hàng loạt "sự cố liên hoàn", ngàn vạn cũng không thể bị hắn tẩy não.

"Chứng cớ?" Mạc Kiệt bình tĩnh nhìn cặp con ngươi lạnh lẽo kia, kỳ thực trong lòng là cảm giác luyến tiếc cùng áy náy.

"Cái gì?"

"Em luôn luôn nói anh không yêu em, có chứng cớ sao?"

"Di chúc của ông..."

"Cái đó chỉ có thể chứng minh anh lừa em." Hắn lớn tiếng doạ người, đi đến trước mặt cô, thẳng thắn thừa nhận mình trước đây có sai. "Anh thừa nhận là lỗi của anh, em muốn mắng anh, trách anh thế nào anh cũng không nói, nhưng điều này không thể chứng minh anh không có thật tình yêu em, cho nên nếu muốn đuổi anh đi, hãy tìm chứng cớ anh không yêu em, từ giờ trở đi, hãy trợn to mắt quan sát nhất cử nhất động của anh." Hắn bắt lấy hai tay của cô, chiếm lấy tầm mắt của cô, đảm bảo cô không được phép trốn tránh, cự tuyệt việc cứ như vậy bị phán knockout, trở thành người chồng bị bỏ rơi.

Hắn và cô, tuyệt đối sẽ không chỉ có một đêm vợ chồng.

"Anh!" Cái này căn bản là cưỡng từ đoạt lý. Cô không thể tin nhìn người đàn ông đang dõng dạc kia chằm chằm, thật sự là hiếu kỳ sao hắn có mặt mũi mà nói ra được?

"Chỉ cần có chứng cớ, anh sẽ lập tức ký tên ly hôn." Hắn thề son sắt đảm bảo, cười đến có chút càn rỡ.

"Anh..." Cô trợn mắt há hốc mồm, "lửa giận hừng hực" bị trình độ không biết xấu hổ của hắn áp đảo tới mức không biết nên nói cái gì mới được.

Xem ra cô thực sự không hiểu rõ hắn rồi, lúc trước cư nhiên coi hắn là lịch thiệp tao nhã, hào hoa phong độ. Kết quả không thể tưởng được hắn là tên lưu manh da mặt so với tường còn dày hơn...

"Buổi trưa chúng ta ăn cái gì? Ngày hôm qua bởi vì quá khổ sở, cơm trưa, bữa tối anh đều chưa ăn, sáng nay vội vàng thu thập hành lý, cũng chỉ uống một ly sữa mà thôi... Lát nữa em tự mình xuống bếp phải không?" Nháy mắt, hắn lại thích tán gẫu các vấn đề dân sinh, tự mình lôi kéo tay cô sờ tới sờ lui, dường như đề tài ly hôn hay không ly hôn vừa nói hồi nãy hoàn toàn chưa từng tồn tại qua.

"Vì sao em phải làm cơm cho anh ăn!" Cô oán giận rút tay lại, mới không muốn thông cảm cho việc hắn bỏ vài bữa cơm, từ nay về sau sẽ không bao giờ vì người đàn ông này trả giá một chút quan tâm nào cả, đạp hư tình cảm của bản thân.

"Bởi vì anh là ông xã của em a, bằng không nấu mỳ cũng được, bà xã." Hắn không ngại vợ đối xử lạnh lùng, ôm bả vai cô, làm nũng kiêm ăn vụng đậu hủ, một bộ dáng dễ nuôi.

Vì làm cho vợ yêu vui, đàn ông thay đổi hoàn toàn, động tác thực mềm nhẹ, trình độ phối hợp với giọng điệu cũng rất cao, như vậy mới có thể gắt gao dính chặt vào cô gái trong lòng, cho dù trên người cô có bao nhiêu gai nhọn cũng không sợ.

"Bất kể mì hay cơm cũng đừng có mơ!" Cái đó căn bản không phải trọng điểm, được không!

Đường Hải Nhân đẩy thân thể ấm áp quá mức thân thiết của hắn ra, thực sự sắp bị người đàn ông này tức chết rồi.

Nhưng đối mặt với vợ đang trong cơn thịnh nộ, người đàn ông cũng không tức giận tí nào, còn mười phần thông cảm nói: "Vậy chúng ta đi ra ngoài ăn được không, thật ra anh cũng không nỡ để em quá mệt mỏi, vợ chồng tân hôn để dành thể lực lại cho việc hữu dụng hơn."

"Anh dám!" Cô lấy hai tay che ngực, lập tức lui về sau một bước lớn.

Mạc Kiệt từ chối cho ý kiến, nhướng mi, ngoài miệng nở một chút ý cười yếu ớt làm cho người ta bất an.

"Thay quần áo, chúng ta ra ngoài đi, anh đói quá."

"Một mình anh đi, em không đói bụng." Lời này nói ra có chút chột dạ, bởi vì buổi sáng cô cũng chưa ăn bao nhiêu thứ, lại lao động nhiều, hơn nữa một phen khẩu chiến với hắn, bụng quả thực có cảm giác "rột rột", nhưng thà rằng một mình cô ở nhà ăn mỳ ăn liền.

MỘT ĐÊM VỢ CHỒNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ