Chương 32

1.9K 43 0
                                    

Chương 32
“Để em vô trước.” Tân Đồng thả tay Lệ Đông Nhất ra, ngăn anh lại, “Chờ em.”
Tân Chí vừa mới ngủ trưa dậy.
Hộ lý ra ngoài rồi, Tân Đồng liền hứng nước, pha chút nước nóng, lau mặt giúp Tân Chí.
“Đồng Đồng, ba không nghiêm trọng lắm đâu, có hộ lý ở đây mà. Con đừng đến hoài, làm lỡ công việc.” Tân Chí cầm khăn mặt, tự mình lau hai vai.
“Không lỡ gì mà,” Tân Đồng dọn dẹp này nọ rồi ngồi xuống giường, “Ba, ba thấy đỡ hơn chưa? Con muốn thưa chuyện này với ba.”
Lệ Đông Nhất đứng bên ngoài đợi hồi lâu, rốt cuộc cũng đợi được Tân Đồng đi ra.
“Ba gọi anh vào đó.” Cô chắp tay, vẻ mặt có hơi nghiêm trọng.
Lòng Lệ Đông Nhất chùn xuống, nhưng không biểu hiện ra mặt, “Một mình anh hả?”
“Ừm.”
Lệ Đông Nhất sửa sang lại quần áo, hôn chớp nhoáng lên mặt Tân Đồng một cái, thấp giọng nói, “Lucky Kiss (nụ hôn may mắn).”
“Thưa bác trai.”
Tân Chí nhìn thoáng qua anh, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Người ở trước mặt này trông thật cao quý và điển trai, tuy lễ phép cung kính gọi ông một tiếng “bác trai”, nhưng ông tuyệt đối không dám xem thường anh. Ông không phải nông dân trồng hoa chưa trải đời, cũng đã sống hơn nửa đời người rồi, liếc mắt một cái liền nhìn ra người này không hề đơn giản.
Tuy rằng ông rất muốn kêu Đồng Đồng mau chóng tìm một người có thể phó thác cả đời, nhưng cũng không muốn dạng đàn ông như vậy.
Người như anh ta thật sự có hợp với Đồng Đồng không?
Ông thở dài, “Cậu Lệ, không phải tôi không đồng ý, nhưng Đồng Đồng, nó thật sự không thích hợp với cậu đâu. Tuy rằng nó đã 26 tuổi, nhưng không có kinh nghiệm trải đời, còn phương diện khác có lẽ càng không thể nào sánh được với cậu.” Tân Chí dừng một chút, chuyển mắt chỗ khác, “Mẹ nó mất sớm, tâm nguyện lớn nhất lúc còn sống của bà ấy chính là mong Đồng Đồng tìm được một người chồng bình thường là tốt rồi.”
Một người chồng bình thường, lễ phép có học vấn, chịu an phận sống cuộc sống giản dị là được rồi.
Ông vẫn còn nhớ rất rõ những lời Tân Đồng nói, vẫn đang giúp cô để ý xem.
Cũng có vài người phù hợp với điều kiện trên, cũng có cảm tình với Đồng Đồng, thế nhưng tâm trí của Đồng Đồng vẫn không có ở đây, cả ngày chỉ đặt trong sách vở, bây giờ đột nhiên lại dẫn về một anh chàng quá mức lóa mắt như vậy.
Lệ Đông Nhất đón nhận ánh mắt sắc bén của Tân Chí, “Cháu biết, cháu lớn hơn Đồng Đồng nhiều tuổi, cũng từng trải nhiều, nhưng xin bác hay tin ở cháu, những điều đó hoàn toàn không phải là trở ngại, cháu có thể chăm sóc cô ấy thật tốt, cháu xin cam đoan với bác.”
“Cậu từng ly hôn à?”
“Vâng, cháu từng có một cuộc hôn nhân thất bại.”
Anh trả lời rất thẳng thắn, cũng rất ngắn gọn.
Tân Chí liền thấy ảm đảm, trong lòng thầm oán trách Tân Đồng thích tranh giành.
“Là bởi vì Đồng Đồng à?” Tân Chí không muốn nghĩ vậy, ông không muốn tin đứa con gái ngoan ngoan từ nhỏ của ông lại chính là tiểu tam phá hoại hôn nhân người khác.
“Không phải,” Lệ Đông Nhất trịnh trọng nói, “khi đó cháu và cô ấy đã thảo luận chuyện ly hôn rồi.”
“Bất luận thế nào, đứa trẻ luôn là vô tội, mấy năm nay cũng cực cho cậu,” Tân Chí nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi đã nói với Đồng Đồng rồi, nếu có thể thì dẫn đứa nhỏ đó đến để tôi xem.”
Lúc trước nói mấy lời không đồng ý, đâu có chỗ nào là thật chứ? Tân Chí nghĩ Đồng Đồng cảm thấy xứng là được, mặc dù ông không đồng ý, nhưng nhớ đến dáng vẻ cúi đầu nhận lỗi của Tân Đồng, ông liền thấy đau lòng.
Khi đó Niên Niên mới làm phẫu thuật xong, ông chăm sóc Niên Niên mà bỏ qua đứa con gái này.
Mấy tháng biệt tăm đó, đúng là Đồng Đồng đi sinh con.
Lúc ấy Niên Niên luôn miệng đòi gặp chị, ông gọi điện thoại cho Tân Đồng, Tân Đồng nói là phải học thi, có rất nhiều việc nên không nhính ra được thời gian để về. Cô luôn bảo ông hãy yên tâm, ông đương nhiên là tin lời cô nói.
Bây giờ nghĩ lại, người cha như ông đúng là một người cha thất bại.
Ý cười trên mặt Lệ Đông Nhất ngày càng sâu, “Cám ơn bác.” Anh cầm lấy tay ông.
Tân Đồng dựa vào tường, không biết cuộc nói chuyện ở bên trong tiến triển thế nào?
Cuối cùng Lệ Đông Nhất cũng đi ra, cô còn chưa kịp hỏi anmh thế nào, đã bị Lệ Đông Nhất giữ mặt, hôn một cái thật say đắm.
“Anh sao vậy,” Tân Đồng đẩy anh ra, “cũng không nhìn xem đây là chỗ nào.”
Cô nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy mấy ánh mắt mang thiện ý.
“Đây là trừng phạt em,” Lệ Đông Nhất giữ lấy cô. “Mấy câu anh dạy em nói sao đến một câu cũng không nhớ hả, lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết trên người mình chứ.”
Tân Đồng bĩu môi, ánh mắt xoay chuyển, “Em không nỡ.”
“Lặp lại lần nữa.”
Tân Đồng giơ tay ra tạo khoảng cách, “Sao em có thể đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người anh chứ,” cuối cùng cô cũng không thoát khỏi anh, một tay bị anh nắm chặt, đang phát đau âm ỉ, “cũng được, mọi chuyện sau này, em và anh sẽ cùng nhau gánh vác.”
Anh là người thân của cô, là chồng, là người nhà.
Đây chính là lựa chọn của cô.
“Em hỏi bác sĩ rồi, ngày mốt là ba có thể xuất viện, em và ba cùng nhau quay về Dung Trấn một chuyến.” Dưới ánh mắt nóng rực của anh, Tân Đồng ngượng ngùng chuyển đề tài.
“Lúc đó anh đưa hai người về.” Lệ Đông Nhất nghĩ rồi nói, “Còn có, em định lúc nào dẫn Nam Hợp đến đây? Mai à?”
“Cũng được.”
“Vậy bây giờ anh đến công ty trước, sau đó thuận đường đón Nam Hợp về nhà luôn ha?”
“Ừm, em nói chuyện với ba một lát rồi về nhà nấu cơm.” Tân Đồng “bị ép” phải quàng tay lên cổ anh, “Anh muốn ăn món gì?”
Nói thật, cô cũng không biết Lệ Đông Nhất thích gì.
“Chỉ cần em nấu là được.” Khóe miệng Lệ Đông Nhất rõ ràng hơi nhếch lên, thói quen của anh và Nam Hợp giống hệt nhau.
Cuộc đối thoại bình thường mà ấm áp chấm dứt.
Lệ Đông Nhất đi khỏi, vừa lái xe vừa hồi tưởng lại còn cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Lúc đến công ty, phòng làm việc của Hứa Úy Nhiên đã được dọn dẹp thật sạch sẽ, hoàn hoàn không nhìn ra lúc trước đã từng bị đập phá lộn xộn.
Lễ tân ở cửa là gương mặt mới toanh, lễ phép cứng nhắc dẫn Lệ Đông Nhất đi vào.
“Pha cho tổng giám đốc Lệ một tách cà phê mang vào đây.”
Thư ký mới trả lời một tiếng rồi ra ngoài đóng cửa lại, vẻ mặt cẩn trọng dè dặt, chỉ sợ bất cẩn một cái là cũng giống như người tiền nhiệm kia, chỉ vì một tờ giấy mà bị sa thải.
“Đông Nhất, mời ngồi.”
Cà phê được bưng vào rất nhanh, đặt ở trên bàn.
Lệ Đông Nhất không đụng vào, “Cô đổi thư ký rồi à?”
“Chỉ một tờ giấy mà cũng không xem được, giữ cô ta lại có lợi ích gì?” Cô mỉm cười miễn cưỡng, “Đúng rồi, em quên dặn là anh uống cà phê không bỏ đường.” Cô muốn gọi điện bảo thư ký pha lại một tách khác đem vào.
“Không cần,” Lệ Đông Nhất lên tiếng ngăn cô lại, “cô nên nhớ chúng ta đã ly hôn rồi.”
“Đông Nhất, thật sự em không tài nào hiểu nổi, em thật sự kém như vậy à?” Hứa Úy Nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Lệ Đông Nhất, “Tân Đồng ngoại trừ sinh Nam Hợp ra, thì cái gì cũng không muốn, cô ta cũng không yêu anh, còn những thứ mà anh muốn em đều có thể cho anh. Anh có biết em về đây chẳng qua chỉ là muốn giúp anh không.”
“Giúp tôi ư?” Khóe miệng Lệ Đông Nhất cong lên một độ cong châm biếm.
“Đương nhiên,” Hứa Úy Nhiên làm như sợ anh không tin, “Anh không sợ ba anh…”
Lệ Đông Nhất cắt lời cô, “Chuyện này cô không cần quan tâm, có lẽ cô nên quan tâm đến ba cô hơn kìa, đến bây giờ ba cô vẫn còn chưa nhận ra cô đúng không?”
“Em thà để ông ấy không nhận ra mình,” Hứa Úy Nhiên không để tâm lắm, “Còn hơn là nhận ra nhưng lại không biết được sự thật.”
Cái gì là sự thật? Trên đời này, trước giờ không bao giờ tồn tại cái gọi là sự thật thực sự.
“Tôi không cần mấy thứ đó, tôi chỉ muốn nói với cô một tiếng, công việc xong xuôi rồi, cũng không có ý kiến gì khác.” Anh xoay người như nhìn vào cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Đây là lần cảnh cáo cuối cùng, chỉ giải quyết thế này một lần thôi.”
Tân Đồng và Nam Hợp vô cùng quý giá đối với anh, anh không cho phép kẻ khác ngấp nghé, cũng không chấp nhận người ngoài khi dễ.
“Lệ Đông Nhất!” Mặt Hứa Úy Nhiên xanh mét, “Anh có ngon thì đi đi, có ngon thì cứ hạnh phúc đi, rồi sẽ có một ngày anh ngã quỵ thôi.”
Cô vung tay lên, cà phê nóng hổi sóng sánh, cái tách rơi xuống nát bét.
**
“Mẹ ơi,” Nam Hợp ngậm cả miệng cơm, nghiêm mặt nói với Tân Đồng, “Tối nay ba tắm cho con được không?”
Tân Đồng gật đầu, “Đương nhiên là được.” Có lẽ anh bạn nhỏ thấy ngượng, Tân Đồng nghĩ, mắt nhìn Lệ Đông Nhất.
Lệ Đông Nhất tỉnh bơ ăn cơm của chính mình.
“Mẹ, nếu chưa kể chuyện xong mà Nam Hợp ngủ quên, mẹ có thể gọi Nam Hợp dậy được không?” Nói câu cuối cùng, giọng Nam Hợp có hơi nức nở, “Hôm nay Nam Hợp, còn có sau này nữa, đều phải ngủ một mình.”
Hôm nay Tân Đồng liên tục bị mấy yêu cầu kỳ lạ của anh bạn nhỏ làm cho mơ hồ, đột nhiên sinh ra thứ cảm giác lạ lùng như “nhà tôi có con trai mới lớn”.
“Anh muốn dọn dẹp lại phòng ngủ sát vách, để tối Nam Hợp ngủ một mình ở đó.” Lệ Đông Nhất ném ra một câu.
“Ngủ một mình?”
“Dạ,” Nam Hợp cúi đầu, “ba mẹ của mấy bạn ở nhà trẻ đều ngủ chung với nhau.”
Cho nên, cậu muốn trả chỗ lại cho ba cậu.
Tân Đồng vừa định mở miệng khuyên anh bạn nhỏ đang đắm chìm trong bi thương tuyệt vọng không thể tự thoát ra một tiếng, đã bị ánh mắt Lệ Đông Nhất ngăn lại.
“Sao anh không để em nói chuyện với Nam Hợp chứ?” Ăn cơm xong, nhân lúc Nam Hợp tự mình đi tắm, Tân Đồng thay Nam Hợp bênh vực kẻ yếu, “Con còn nhỏ, chuyện này cũng đột ngột quá.”
“Nó là con trai, phải tự lập, tuổi này có thể ngủ một mình rồi.” Lệ Đông Nhất lau bàn, chồng chén đĩa, bưng đến bên cạnh bồn rửa chén.
“Tự lập thì cũng phải từ từ chứ, em không đồng ý.” Tân Đồng rửa chén, đứng đưa lưng về phía Lệ Đông Nhất.
Lệ Đông Nhất không nói gì, dù sao Nam Hợp cũng đã đồng ý với anh rồi, để làm một đứa con trai bảo vệ mẹ, điều trước tiên cần học chính là ngủ một mình mới được.
Tắm xong, giúp cậu lau khô tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Nam Hợp nghiêm lại lộ vẻ “coi thường cái chết”, Tân Đồng thở dài.
Giường đã thu dọn sẵn sàng. Trải ga giường mới, điều hòa cũng chỉnh nhiệt độ thích hợp.
Lúc sắp kể chuyện xong, Lệ Đông Nhất vừa đi vào, đương nhiên nằm xuống bên kia giường.
“Kể xong chưa?” Lệ Đông Nhất ôm Nam Hợp xuống giường, “Nam Hợp, đi nào.”
Nam Hợp hết nhìn ba rồi nhìn mẹ, cuối cùng cũng mang dép lê, dũng cảm bước bước chân đầu tiên.
Phòng khách có hơi lạnh, Nam Hợp túm quần túm áo bước từng bước thật chậm.
Hu hu, mẹ ơi, tại sao mẹ còn chưa ngăn Nam Hợp lại chứ?
Hu hu, lạnh quá.
Hu hu, Nam Hợp sợ quá đi.
Cuối cùng, sắp đến cửa phòng sát vách, Nam Hợp dường nhìn muốn xoay người chạy trở về, lại được một cánh tay to khỏe bế ngang lên, “Hôm nay bước đầu vậy là được.”
Thật muốn cậu ngủ một mình ghê, nhưng đoán chắc người mẹ mềm lòng nào đó sẽ làm ầm cả đêm.
“Dạ!” Nam Hợp nhất thời vui vẻ ra mặt, ôm lấy cổ Lệ Đông Nhất, “Ba ơi, con yêu ba lắm.”
Nam Hợp nằm giữa Lệ Đông Nhất và Tân Đồng, giường không rộng lắm, nhưng cũng vừa đủ để ba người ngủ.
Nam Hợp không ngừng rúc vào trong lòng Tân Đồng, than thở, “Mẹ ơi, ba mập quá, chiếm rất nhiều chỗ của Nam Hợp.”
Làm Tân Đồng rất vui, càng ôm chặt cậu hơn.
Lệ Đông Nhất hoàn toàn bất lực đành ra ngoài ngủ, rõ ràng đã vất vả giải thích nửa ngày với cậu, bảo ba mẹ phải ngủ chung với nhau, cậu cũng đã gật đầu công nhận rồi, bây giờ còn về làm “người xâm chiếm”, còn nói ba mập nữa chứ, đó là cơ bắp, cơ bắp đó!

Đẻ MướnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ